Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Lâm Thanh Thanh lập tức nghĩ đến bát thuốc bắc mà anh uống vào buổi tối: "Là bát thuốc kia ư?" 

"Đúng vậy, anh nhờ người ta cắt cho, đảm bảo em sẽ không mang thai." 

Lưu Chính đè cô ở dưới thân, bàn tay thô ráp của anh từ từ mò mẫm dọc theo bắp chân non mịn mềm mại của cô, lòng bàn tay cọ tới cọ lui trên đùi cô, thật trơn, thật mềm... 

Tay Lưu Chính sờ đến nơi giữa hai chân cô, xoa xoa cái miệng nhỏ nơi đó. Bàn tay anh mang theo vết chai, không ngừng xoa bóp môi âm hộ hồng hào non nớt của cô, nước dâm từ cửa huyệt không ngừng trào ra, làm ướt cả tay anh. 

"Ưm... Ư... Đừng xoa nữa." Lâm Thanh Thanh bị anh xoa đến mềm nhũn cả người, nước dâm từ trong huyệt nhỏ vô thức chảy ra. Cô có thể cảm giác được nước sướng của mình chảy tràn trên tay anh. 

"Không được, còn phải xoa một hồi nữa, phải đợi đến khi cái miệng nhỏ này của em đủ mềm, có đủ nước thì mới có thể nuốt vào thằng em lớn xác này của tôi được, không là sẽ làm em bị thương mất. Đừng gấp.” Lưu Chính cố kiềm chế, ngón tay không ngừng thưởng thức cửa huyệt của cô. 

Lâm Thanh Thanh bị anh nói cho mặt đỏ bừng. Ý của cô là nói anh đừng xoa nữa, em chịu không nổi rồi, thế mà sao vào miệng anh lại thành ra cô sốt ruột đợi không nõi há? 

Lưu Chính vươn ngón trỏ ra, thăm dò một chút ở cửa huyệt rồi từ từ đút vào. 

"A ha... Ngón tay anh thô ráp, đầu ngón tay có vết chai, cứ thế cào vào âm hộ non nớt của cô, một trận đau đớn truyền đến. Cả ngón tay anh đều cắm hết vào trong huyệt nhỏ, cảm nhận được thịt huyệt chặt khít, từng đợt đè ép, siết lấy ngón tay anh. 

Thật mềm, cũng thật ấm áp. 

Quả táo của Lưu Chính lăn lộn, ngón tay chậm rãi đưa đẩy ra vào. Mắt thấy hai mắt Lâm Thanh Thanh đã trở nên mê ly, toàn thân cô nhuốm màu hồng phấn, anh liền rút ngón trỏ ra, đưa cự vật thô to của mình trên cửa huyệt, vòng eo trầm xuống, quy đầu thô thạc căng cửa huyệt nhỏ hẹp của cô ra rồi cắm vào. 

“A... Căng quá... Lâm Thanh Thanh không khỏi cứng người lại, cô chỉ nhớ rõ sự đau đớn cùng sảng khoái của tối hôm qua mà duy độc quên mất cảm giác căng tức này. 

Như thể bị một cây gậy lớn thọc vào bên trong cơ thể cô, làm cô căng muốn nứt ra. 

"A ưm... Đừng nhúc nhích, đừng đi vào nữa." Lâm Thanh Thanh cảm nhận được cơ thể vững vàng của Lưu Chính đang muốn đẩy vật nam tính của mình vào sâu hơn nữa thì vội vàng ngăn lại. Còn đâm vào nữa thì cô sẽ bị đâm nứt ra luôn đấy! 

Lưu Chính nặng nề thở ra, nhưng vẫn không quên an ủi cô: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Huyệt của em quá nhỏ, nhất thời chưa thích ứng được với thằng em của anh thôi, làm nhiều một chút là tốt rồi." 

“Cái gì?” Lâm Thanh Thanh không thể tin được, cái gì mà làm nhiều một chút là tốt rồi? Thế lỡ nhưng bị anh đâm cho hỏng luôn thì sao? 

Lưu Chính chống lại suy nghĩ muốn rong ruổi trên người cô, bàn tay to không ngừng vuốt ve trên khắp cơ thể cô, để cô trở nên mẫn cảm hơn. 

"Ngoan... Chồng em sẽ không lừa em đâu." Lưu Chính xoa nắn hai bầu vú của cô, khiến chúng vốn trắng nõn trở nên hồng hào. Trên đó còn điểm xuyết núm vú hồng nhạt, càng thêm có vẻ cực kỳ ngon mắt. 

Ngực cô không lớn, núm vú cũng nhỏ, giống như hạt lạc nhỏ màu hồng, khi động tình sẽ cứng lên, làm cho người ta muốn ngắt muốn niết trong tay vô cùng. 

Lưu Chính nhẹ nhéo núm vú cô, sau đó hợp lại mà vân về. 

"A ha... Đừng, ngứa quá..." Lâm Thanh Thanh cắn môi, trong đôi mắt hạnh tràn đầy dục vọng mê ly.Lưu Chính nhìn mà cả người phát đau, hóa ra điểm mẫn cảm của cô là núm vú. Anh càng là nhịn không được mà dùng sức véo thêm hai lần. 

"A..." Cả người Lâm Thanh Thanh run lên, huyệt thịt không tự chủ được co rút lại, gắt gao siết lấy cự vật của anh ở bên trong. 

Lưu Chính bị cô siết đến hừ một tiếng, nhéo nhéo núm vú của cô: “Thả lỏng, đừng chặt như vậy, thằng nhỏ bị em siết gãy mất.” 

eyJpdiI6ImwrTUI5M0N0UzU2aFwvSEErYTg3WGlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRtUTdMSERuQWs1RjY0YVFlb29sT0M0eU9GMkQrcmZ0RUtyWXBvaGhOTDVHTGpqV2hCUm1BR3VSTTFmMUVhQTFsaWtOUUU2U3g2ZDNOeXp6cFdPNzRFTHJCQ2RobjN0eXZuc3FDbkUyekJEbWVKUUF3WUp2T1U2WFROWDkxcmJCd0s3MVY1UnJTN3hwMkhQVFgyaUlCaXY5aDlyRkIyT3hvTkxFdnZGYmwrVDZkOFFCdFNDOUhWTnBDUG0rMno5ZEJPRGdCdVlTZGxJNVEwNXdZNTZQQmtIRVFnc3Q4WXdZWkRVTk91ZVZWV3d1eEd1ekY1cFV6cFlSMVhrcTJtVnFVYmZwckN6YlE5XC9aTFp5Y2FLQitqQXpWSVZKT0puc1lyZVVWbjZ6ZlRlRG9cL0ZuUXB6bTQ5Vk1xcm5nRWF5RXRSMitGQnBBTnhMWnJaWnoxZkVaSWFIWFZGeWxVS2ZzdW5BMDliYTlLVk9tS1RLakxDWHNHbmFJUU9tOVhzVUMrZkZnd2hsR0c4cENqZXRwbW9YYm9GZlFUVk5uakZUeUY2ekdRRDB0QWpsVHoxTXdub1p4UzBtR1BBaW5IXC91ekUiLCJtYWMiOiI2NGQ2YjljNThmYTM4YzQ2YjIwODZiMTMyNGZkNDQzZjJlNzljYjIzMDZiNjcwNGM1NDY2NWJmZGM2NzQ0MmI5In0=
eyJpdiI6IldGQTJmQjI0dHVHT0pVcnliTVduc0E9PSIsInZhbHVlIjoiMmMzZzVJdW5pdXc2bm94eWVnTCtUM1JxczRCOFpCWFVuTW4xQVUzbnVIcWFnK1AyK3JkVnZhT0pRUFwva3BLajZaVUttbGIyOG1seStBN2RrWDdSYVluVlJNTjRLSzZSUUlCeGFqRVF5ZU9XZVVwOEFSUG8yaVJjeFZoWnB5OFpYIiwibWFjIjoiYmIzYzQ3ZmE5MjcyZTRmYThmMmQ5MDlhMWU3YmJmODBmOTIxOTEzZjFhOTQ1OTI0MWFhODQyZmU0MmEzMzJjNCJ9

“Không véo cái gì?” Trong mắt Lưu Chính nhiễm đầy ý cười.

Ads
';
Advertisement