Chương 39
Sau ngày hôm ấy, Chu Hiểu Ninh đã dọn về Bảo Điền cùng hắn, sống lại ngày tháng hạnh phúc trước kia. Vương Bân và Cao Đình Tư nhờ vậy mà cũng được "tha" một mạng quay trở lại Thịnh Hoa, hàn gắn lại mối quan hệ với lão đại.
Giản Liêm Thuấn trước kia đã từ chức khỏi chiếc ghế tổng giám đốc điều hành nhưng hắn vẫn là cổ đông lớn nhất trong công ty và giữ chức vụ phó tổng. Hiểu Ninh mùi khuyên hắn quay lại vì cô hiểu rõ người tài giỏi như hắn cần phải làm thuyền trưởng lèo lái con tàu lớn Kinh Quốc này. Liêm Thuấn cũng nghe theo cô.
Còn bản thân Hiểu Ninh thì tập trung vào công việc kinh doanh quán mì ở Thịnh Hoa. Vừa mới quay lại với nhau nhưng cô và hắn đều bận rộn tối mắt tối mũi cả ngày. Nhiều khi đến tận chín mười giờ tối cả hai người mới có thời gian gặp được nhau ở nhà.
Hôm nay được một ngày cả hai đều về sớm, Liêm Thuấn liền kéo cô vào phòng tắm quấn quýt dưới làn hơi nước một hồi rồi cùng nhau ôm ấp trong bồn tắm đầy bọt. Hiểu Ninh nằm trong lồng ngực hắn còn chưa kịp ổn định hơi thở.
Người đàn ông tựa lưng vào thành bồn, vươn tay vuốt ve sườn lưng mềm mại phía sau, thấp giọng mở miệng.
"Cuối tuần này Giản gia có tổ chức một buổi tiệc. Em cùng anh về đó một chuyến được không?"
"Không phải anh nói không em muốn về đó à?"
Hiểu Ninh từ trong lòng ngực hắn chui đầu ra ngạc nhiên. Hồi mấy năm trước, sau khi hẹn hò với Liêm Thuấn được một khoảng thời gian, cô cũng nghe được nhiều chuyện về gia đình của hắn.
Cha mẹ hắn là mối hôn sự hợp tác kinh doanh mà thành. Mẹ hắn có tình nhưng cha hắn thì không. Thế nhưng Giản Xuyên còn chẳng thèm giữ quy tắc cơ bản của hôn nhân đó là chung thủy. Ông ấy có rất nhiều tình nhân bên ngoài khiến mẹ Liêm Thuần đau lòng.
Có một ngày, Giản Xuyên còn dắt một ả tình nhân về nhà đòi cho cô ta thân phận làm vợ lẽ, cho phép cô ta được dọn vào Giản gia sống.
Mẹ Giản đau khổ nhất mực không đồng ý. Bệnh tim càng tái phát trầm trọng phải nhập viện trong đêm. Một tuần sau đó bà đã đột ngột ra đi. Giản Liêm Thuấn vì chuyện này mà căm hận cha mình với ả tình nhân kia đến tận bây giờ.
Ả tình nhân kia cũng sớm bị cha hắn chơi chán đuổi ra khỏi nhà. Liêm Thuấn biết được liền sai người bắt cô ta cho bọn đàn em chơi đùa hạnh hạ trả thù cho cái chết của mẹ
hăn.
Nhưng cho dù đã trả thù được ả tình nhân cũ thì cha hắn vẫn chưa từng hối hận vì việc làm năm đó của mình. Đám tang của mẹ Giản, ông ta còn chẳng rơi được một giọt nước mắt nào. Sau đó nhàn nhã sống tiếp cuộc sống sung sướng phong lưu của mình tới tận bây giờ.
Trước kia, Hiểu Ninh từng được gặp mặt qua cha hắn một lần. Ông ta đối với chuyện con trai mình có bạn gái là một nữ nhân bình thường cũng không có ý kiến gì. Nhưng Giản Xuyên đã nói rõ ràng trước mặt cô, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý cho hai người kết hôn. Mà chỉ chấp nhận Thái Vũ Văn làm con dâu mình. Vì từ lâu ông đã nhắm tới gia đình giàu có của Thái Vũ Văn làm thông gia, để có thể trợ giúp cho Kinh Quốc. Còn doạ Liêm Thuần nếu không cưới Thái Vũ Văn sẽ không trao quyền thừa kế công ty cho hắn.
Mối quan hệ cha con của bọn họ từ lâu đã cơm không lành canh không ngọt nay lại bị cha mình phản đối như vậy, Giản Liêm Thuấn càng bỏ ngoài tai, kiên quyết nắm tay cô rời đi. Cũng không dắt cô về Giản gia nữa để tránh bọn họ nói mấy lời làm tổn thương Hiểu Ninh. Tính nết những người họ hàng của hắn cũng không phải dễ chịu gì. Đó là lý do vì sao cô ở bên cạnh Liêm Thuấn suốt sáu năm trời mà Đô Tuyết Nguyệt không biết cô.
Sau này khi hắn mất trí nhớ, lầm tưởng Thái Vũ Văn thành cô, định kết hôn cùng cô ta. Giản Xuyên mới hài lòng bằng lòng giao hết quyền hành công ty cho hắn.
Liêm Thuấn hôn hôn lên má cô, ánh mắt nhu hoà - "Anh cũng chẳng muốn gặp bọn họ. Nhưng trước khi chúng ta kết hôn cũng nên dẫn em về nhà ra mắt với bọn họ một lần." Hiểu Ninh nghe tới đây tự động đỏ mặt tránh né - "Em đồng ý kết hôn với anh khi nào chứ?"
"Bây giờ chưa đồng ý thì sau này cũng phải đồng ý thôi." - Khoé mắt người đàn ông ranh mãnh. Thật ra buổi dã ngoại năm đó, hắn đã định cầu hôn cô.
"Anh tự tin quá rồi đó. Anh còn chưa cầu hôn em thì em còn chưa suy nghĩ tới đâu."
Liêm Thuấn kéo mặt cô qua đối diện với mình, tì đầu vào vầng trán thanh tú, giọng khàn khàn nói - "Em xem, bây giờ anh không thể có con được, ai còn muốn lấy anh nữa. Nếu em mà còn không chịu lấy anh thì anh thật sự là sẽ chết già trong cô đơn"
Không hiểu sao mấy lời nửa đùa nửa thật này của hắn làm tim cô nhói đau. Cũng tại cô mà hắn mới làm liều như vậy. Hiểu Ninh tự trách, cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho cuộc đời hắn sau này.
Người đàn ông âm thầm quan sát thấy ánh mắt xót xa của cô, trong lòng như nắm bắt được thứ mình muốn, nao nao đắc ý. Liêm Thuấn vẫn luôn biết lòng cô đậu hũ, luôn luôn mềm trước hắn.
Quả nhiên Hiểu Ninh lại dụi mặt vào vai hắn, thỏ thẻ trả lời - "Em biết rồi. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh"
Giản Liêm Thuấn dang tay ra ôm lấy cô vào lòng, che giấu đi khoé miệng đang giơ cao của mình.
Giản Liêm Thuấn chính là muốn cha mình nếm trải qua cảm giác như vậy. Dù gì cũng chỉ bằng một phần nhỏ nhoi cảm giác đau khổ năm đó của mẹ hắn. Bây giờ hắn đã nắm giữ quyền điều hành tập đoàn trong tay, từ sớm cũng không cần nhìn sắc mặt ông ấy nữa.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất