Chương 33 

Ngày hôm sau, Chu Hiểu Ninh đang bận rộn trong bếp vừa thó đầu ra đã bất ngờ bắt gặp hai người Vương Bân và Cao Đình Tư từ đâu xuất hiện trong quán mì bình dân của mình. 

Hai người bọn họ sao lại mò tới Hà Huyên rồi? Là tới tìm Giản Liêm Thuấn à? 

Hiểu Ninh đứng ở bên trong không biết bọn họ nói cái gì nhưng trông vẻ mặt Vương Bân vô cùng khẩn trương lo lắng, Giản Liêm Thuấn đối diện lại phản ứng rất lạnh nhạt hời hợt. 

Một phút sau, cô thấy hắn đi vào nói với mình - "Hai tô mì bò, siêu cay nhất" 

Người đàn ông cố tình nhấn mạnh ba từ cuối. 

Nếu cô nhớ không lầm hình như Vương Bân cũng không ăn cay được như hắn thì phải. 

Mười phút sau, từ bên ngoài truyền vào tiếng ho sặc sụa bể họng của Vương Bân, vang vọng khắp cả quán mì khiến ai cũng dòm anh ta. Mặt người đàn ông đỏ như tôm luộc, nước mắt nước mũi sinh lý tự động tiết ra. 

Đình Tư may sao ăn cay khá giỏi nên ăn mì rất ngon lành, còn không ngớt lời khen tay nghề của bà chủ. Anh thuận tay vỗ lưng cho người bạn bên cạnh - "Cậu ráng chịu đựng một chút mà chuộc tội đi, để lão đại nguôi giận rồi thì không sao nữa. 

Thấy không có khách mới, Hiểu Ninh mới bước ra nhìn nhìn người đàn ông tư thái dửng dưng đứng bên quầy kia - "Sao anh lại gọi phần cay nhất? Vương Bân rõ ràng là không biết ăn cay. 

"Để cậu ta hưởng thụ một phần cảm giác của anh." 

Cô nhớ lại lần trước mình cũng chơi xỏ Liêm Thuấn như thế nhưng người đàn ông vẫn ráng ăn hết tô mì. Hiểu Ninh khế hắng giọng hiếu kỳ chuyện khác - "Nhưng mà sao bọn họ lại ở đây?" 

"Anh cũng không biết." - Người đàn ông thấp giọng đáp. 

Anh không biết thì còn ai ở đây biết nữa? 

Cao Đình Tư đang ngồi trong góc ăn mì vô tình nhìn thấy Hiểu Ninh đã đi ra đứng bên cạnh lão đại liền khều khều Vương Bân. Hai người bọn họ lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô, chưa kịp nói năng gì thì Vương Bân đã cúi gập đầu 90 độ. 

Chu Hiểu Ninh sửng sốt ấp úng - "Anh tự nhiên làm gì thế?" 

Vương Bân bèn lên tiếng bày tỏ sự ăn năn - "Xin lỗi cô, Hiểu Ninh. Trước kia tôi đã tuỳ tiện hành động sai quấy với cô và lão đại, còn nói mấy lời lẽ không hay gây chia rẽ làm tổn thương cô. Hôm nay tôi tới là vì muốn nhận lỗi trước mặt cô" 

Cô hơi ngạc nhiên đá mắt qua Giản Liêm Thuấn nhưng biểu cảm của hắn nhàn nhạt hờ hững không để tâm mấy. Hiểu Ninh đành vội vàng nói với Vương Bân - "Anh không cần phải vậy đâu. Trước kia cũng là anh nghe theo yêu cầu của tôi mà. Tôi cũng hiểu là anh nghĩ cho lão đại của mình. Anh mau đứng lên đi. Tôi không có tức giận gì đâu." 

Người đàn ông tuy ngẩng đầu nhưng không dám thẳng lưng, khẩn thiết hỏi - "Vậy là cô chịu tha thứ cho tôi rồi đúng không?" 

"Tất nhiên rồi, tôi cũng có giận gì anh đâu chứ" - Cô cười xoà muốn anh ta mau đứng thẳng lưng lên. 

Vương Bân cẩn thận nhìn qua sắc mặt của người đàn ông bên cạnh cô rồi mới dám đứng thẳng lưng lên. Lúc này Cao Đình Tư mới mở miệng nói chuyện với cô. 

"Thật ra, bọn tôi tới thành phố này định ở lại một thời gian. Trong thời gian ở đây chơi cũng khá rảnh rỗi nên bọn tôi muốn xin vào đây làm việc, không biết bà chủ có cho phép không?" - Anh ta nói thẳng vô trọng điểm. 

Đôi lông mày thanh tú theo bản năng nhướng cao vì bất ngờ. 

Bọn họ không phải có công việc kinh doanh ở Thịnh Hoa sao? Sao lại kéo tới đây xin vào chỗ cô làm làm gì? 

Đúng là quán của cô hiện tại có một người phụ là vẫn chưa đủ. Nhưng thêm hai người thì là quá nhiều. Cô buôn bán còn chưa có lời làm sao mà thuê thêm nhiều người như vậy được. 

Đình Tư giống như đọc được lo lắng của cô nên vội bổ sung thêm - "Chúng tôi không cần lương đâu, chỉ cần bao ăn là được" 

"Chúng tôi chủ yếu làm việc là vì muốn cùng cô phát triển tiệm mì này" - Vương Bân khoa trương phụ hoạ thêm. "Làm sao như thế được" 

Chu Hiểu Ninh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Giản Liêm Thuấn nên thực sự không muốn nhận bọn họ. 

"Tôi thấy chuyện này... Không được đâu. Nếu hai người muốn tìm chỗ giết thời gian thì nên tìm chỗ khác sẽ tốt hơn" - Cô một mực từ chối. 

Sắc mặt của hai người đàn ông liếc nhìn nhau có hơi méo mó. 

Đúng lúc có khách vừa mới bước vào quán nên cô tìm cớ quay lại trong quầy bếp. Giản Liêm Thuấn cũng đi tới chào khách hàng rồi đợi gọi món. 

Một lát sau, cô lén nhìn ra ngoài thì thấy Vương Bân và Cao Đình Tư từ lúc nào đã tự động nhập bọn với hắn, trở thành nhân viên quán mì của cô lúc nào không hay. Người thì bưng bê, người thì gọi món cho khách, người thì siêng năng dọn dẹp lau bàn. Làm việc nhuần nhuyễn vô cùng tự nhiên. 

Chưa thấy quán ăn bình dân nào mà nhân viên phục vụ mặc tây trang cao cấp như vậy. Nhìn qua thôi cũng thấy kỳ quái. 

Vương Bân còn sốt sắng vào bếp rửa đống tô đũa bẩn trong bồn thay cho lão đại của mình. Cô nhịn không được phải lỗi anh ta ra một góc sau quán nói chuyện. 

"Tôi chỉ thuê Giản Liêm Thuấn làm việc thôi, hai người đừng có ở đây làm thay việc của anh ta nữa" - Hiểu Ninh không vui bảo. 

Vương Bân tự dưng mặt mày tái mét nói với cô - "Coi như tôi xin cô đó, hãy cho tôi làm việc ở đây đi. Tôi hứa sẽ làm việc thật nghiêm túc chăm chỉ. Coi như cô rũ lòng thương cho tôi cơ hội chuộc lỗi với lão đại đi. Đình Tư còn đỡ. Cả mấy tháng nay lão đại đã từ mặt tôi luôn rồi. Anh ấy nhớ ra việc tôi cùng với Thái Vũ Văn lừa dối anh ấy nên đã nổi giận, không thèm đếm xỉa tới tôi nữa" 

Người đàn ông tỏ vẻ bất lực van nài cô không điểm dừng. Hiểu Ninh cũng không nỡ từ chối bộ dạng đáng thương này của anh ta. Dù sao bọn họ bị như vậy cũng một phần lỗi 

CÔ. 

Chiều hôm ấy, trong lúc hai người kia đang dọn dẹp tiệm sau khi đóng cửa, Hiểu Ninh đi ra ngoài tìm thấy người đàn ông đang đứng hút thuốc. Nhưng vừa thấy cô, Giản Liêm Thuấn đã dập điếu thuốc trong tay. Hình như cô cảm thấy gần đây hắn hút thuốc nhiều hơn trước kia. 

"Anh đừng trút giận lên bọn họ" - Hiểu Ninh nhẹ nhàng mở lời. 

"Trước kia là em bảo hai người họ giấu anh." 

Người đàn ông đút tay vô túi quần, trầm mặc - "Giấu giếm và lừa gạt là hai việc khác nhau. 

"Với lại, hai người họ là anh em của anh, không phải của em. Bọn họ càng không nên hùa theo em" - Thanh âm trọng lực đều đều phát ra. 

eyJpdiI6InNGRCtTMkpOUWkxNDhHWjNia2tLY1E9PSIsInZhbHVlIjoiQU9HaERYN242YVMxd0RrR1k4ZjdYV05OS3Fsb3dWTG9OalRMZ21wZnhSdUt1eXdlY0Z5ZGNTTzdrU3hma2NEMXoxRU1JN3hYRDl0dkJ5TW5RczM2OUlvc084dlNEbk9BcERMWGlsSEhqWDhWRGM2cklXN28xUCs4R2szY2p3cWVoUVVOS1M1ODJFMTZGNnhjWExSU0FEN1paNmdkYU11WGhTcWRpMDBBQXJtc29mNG9QcXBrUzZkN3JNNzF0cTI1IiwibWFjIjoiNzk4Y2UxM2QxNTNhMjJjZGY0ZTE2NjY3ZTE3ZGVmOTc3MzQ4YTEyZTkwYWNlYjAyNjhjOGQzZjgxM2EzZWI4MSJ9
eyJpdiI6ImpGcW1YNDBEVUVuNnB0WjdYbVZjS2c9PSIsInZhbHVlIjoicGd0Q1U3S3dSRFhoaFpMUG5tcFUzejd4MXVJVWJxSFFaSE1JTDJMWWY5SlwvbzM0cXNSdERodXRlUlMzM2xNUUhxS3NSOStwVUJaS3lkWHdJcUd5WEUrYk8rckkwdjlYOEJIaFU2Q0hKZTFKSG9HMkpJSzFqR2hhSTQ5QnRiS0podFwvcklhdDZmNjdsOGd1NUdTcEZiMUdPYVBWRlhKSmk3RnE4dWd4R1hTSjZ1SUwwcUdpTWdsbTBmKzhDdjRVaFErU29Wc05iYTBKd1NoSTNZVjRCd2RHQU1Ia2wra3NHaTVIaGdwUTVhZ295K3I2UGR0R01HRWVGTGhXT1NDSUhybGgzd2NLeE9Ed2lUclVUcXYzSnM2XC8xbnRtcmNqZzh3WXBqQzlEOFNqM2RcLzQ5SkhaMXJIQUNMV2VLNkVwN3BPakRjSzBLUVprQ1ZxTWxFcUYyVFk5ZnZWdVZoNTJ6Z3JWMDBYNlBaRUNSbDhIYlBEeXFXb1YzUlBCVnVvMnEyK1R2dUlmaHdQNWlkSmh3QmNDVzFhS3FOWjRKcDFOeGhqV09cL3B5dStxSm56QkJhQmUwZ1J1RGZQaERiWXJwTFBWUUlQZGNCR0xFUXpNSTQ0Qk44SEJkUT09IiwibWFjIjoiMDhhOTNjN2VhMmZiN2ViOGRhYjc0YTdhYjhjMDM2MmI5MDA2N2RjNTU4MjhkOTAyOWE5MzkzNWIwZDYwYmYzOSJ9

Hắn xoay người qua đối diện với cô, ánh mắt không chứa gì khác ngoài hình ảnh Hiểu Ninh - "Chỉ cần được gặp lại em, nhìn thấy em thì những cảm xúc tức giận đó chỉ như mây gió thoảng qua trước mắt. Trong lòng anh chỉ còn mỗi mình em, Ninh Ninh."

Ads
';
Advertisement
x