Chương 27 

Người đàn ông cao lớn choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị dài nhất trong cuộc đời hắn. Giản Liêm Thuần như một con thú bị thương vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ đông dài đẳng đẵng. Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, không còn chút sức sống nào. 

Hắn đã được Vương Bân và Cao Đình Tư đưa vào bệnh viện sau khi ngất đi. Vương Bân thấy hắn tỉnh lại vừa mừng vừa sốt ruột hỏi - "Lão đại, anh không sao chứ? Anh thấy cơ thể thế nào rồi?" 

Giản Liêm Thuấn không ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, đôi mắt bần thần run rẩy như vừa leo ra khỏi vực thẳm tăm tối. 

"Ninh Ninh... 

Cao Đình Tư đứng hình khi nghe thấy hắn gọi hai tiếng Ninh Ninh, trong chớp mắt ngạc nhiên - "Lão đại... anh làm sao vậy?" 

Ngay cả Vương Bân cũng không biết hắn bị gì. 

"Ninh Ninh..." - Hắn gọi tên cô lần nữa, hấp tấp nhảy xuống khỏi giường trong cơn cuồng loạn, giật mạnh dây truyền nước ra. "Không được, lão đại, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi..." - Vương Bân muốn giữ hắn lại nhưng người bị Đình Tư kéo tay lại là anh ta. 

Bóng dáng của Giản Liêm Thuấn rất nhanh đã biến mất sau cửa phòng bệnh VIP. 

"Cậu làm gì vậy? Sao lại giữ tay tôi lại?" - Vương Bân bực dọc hất cánh tay của anh ta ra. 

Biểu tình trên gương mặt Đình Tư tư lự trầm mặc - "Hình như lão đại đã nhớ lại rồi." 

Người bên cạnh ngây người, không biết nên nói gì. 

*** 

Trong cuộc đời ba mươi sáu năm của Giản Liêm Thuấn, hắn đã từng làm ra rất nhiều loại chuyện nổi loạn, sai trái, tàn ác nhưng người đàn ông chưa từng hối hận. 

Thế nhưng ngay tại giờ phút này cảm giác hối hận tột cùng dày xéo tâm can hắn. Người đàn ông điên cuồng lái xe vào lúc ba giờ sáng với đôi mắt đỏ ngầu. Tròng trắng mắt vương đầy tơ máu. 

Giản Liêm Thuấn chỉ hận không thể giết chết chính mình ngay bây giờ. 

Tại sao mày lại có thể quên đi cô ấy?! 

Giản Liêm Thuấn căm phẫn hỏi bản thân. 

Sao hắn dám quên đi người con gái mà mình đã móc tim móc phổi để theo đuổi. Ninh Ninh của hắn, ánh dương quang trong lòng hắn. Hắn sao có thể sống nổi nếu thiếu được 

Cô? 

Chính miệng Liêm Thuấn đã nói với Hiểu Ninh, nếu thực sự yêu sâu sắc thì làm gì dễ dàng quên được. Vậy mà hắn lại quên hết tất cả, quên đi cả dáng vẻ của người con gái mình yêu nhất. Quên đi Ninh Ninh của hắn. 

Người đàn ông gần như phát điên, lái xe bạt mạng trong vô định. Muốn gọi điện cho cô nhưng người phụ nữ lại khoá máy. Hắn không biết có thể tìm Hiểu Ninh ở nơi đâu, chỉ có thể chạy loạn trong thành phố tìm kiếm hình bóng cô ở biệt thự Hải Sương, ở những căn nhà cô từng thuê qua trước khi bị hắn ép dọn đi. Nhưng rốt cuộc chẳng còn lại chút dấu vết nào cả. 

Ninh Ninh của hắn đã hoàn toàn biến mất, tan biến như bọt biển. 

Hắn nhớ lại từng cảnh tượng mình hành hạ Ninh Ninh, sỉ nhục, khinh rẻ cô từ lời nói tới hành động. Còn đem cô thể thân thành người khác. Mỗi một ký ức đều là một lưỡi đao cắm phập vào trái tim dày vò người đàn ông. Giản Liêm Thuấn hung hăng đập đầu mình vào vô lăng, thống hối bao nhiêu thì lại căm hận chính bản thân mình bấy nhiêu. 

Vết thương trên trán vừa được y tá bôi thuốc lại bị hắn đập tới mức xúc băng gạc ra. Vì va đập mạnh mà vết thương chảy máu nhiều hơn. Người đàn ông vừa đập đầu vừa kêu gào trong tuyệt vọng. 

Tại sao mày có thể khốn nạn như thế?! Tại sao mày lại dám đối xử tệ hại với người phụ nữ mà tao yêu đến tan nát cõi lòng như vậy? 

Giản Liêm Thuấn trở về căn biệt thự Bảo Điền vào lúc hừng đông, dáng vẻ liêu xiêu nhếch nhác doạ cho quản gia Ngô một trận kinh ngạc. Quần áo thì xộc xệch, trên trán thì chảy máu, tóc tai rối bù xù. Ngô Thanh xuýt chút nữa là không nhận ra cậu chủ cao cao tại thượng của mình. 

"Cậu chủ làm sao thế này? Cậu đã đi đâu cả đêm vậy ạ?" - Bà chăm sóc hắn từ lúc hắn chỉ mới là thanh niên hai mươi tuổi, bộ dạng thê thảm thế này là lần đầu tiên chứng 

kiến. 

Vừa nhìn thấy quản gia, Liêm Thuấn như tìm thấy cọng rơm cứu mạng gấp gáp nắm lấy hai vai bà - "Quản gia Ngô, đồ của Ninh Ninh bà để đâu rồi? Vật dụng của cô ấy bà đã 

làm gì rồi, tại sao tôi tìm không thấy nữa?" 

Ngô Thanh đối diện với ánh mắt cuống quýt của cậu chủ nhất thời sửng sốt - "Cậu chủ." 

Thoáng chốc đã nhận ra mọi sự. Bà cụp mắt, biểu cảm đau buồn xa xăm, chậm chạp đáp - "Tôi đã nghe theo lời Chu tiểu thư, vứt đi hết rồi." 

"Thật ra... Chỉ còn vài bộ quần áo Chu tiểu thư từng mặc." 

"Nó ở đâu?" 

eyJpdiI6Im1hYTFGa1g0aWpqK3JRYjZ2ME43N1E9PSIsInZhbHVlIjoiYmljOEY2ajlJa2VyYWlcL1VDUldKbjRDdHE3eTBiczArb2crMXRyNlwvZzhVY0prUmN6aFA0WVNNVlAwb29GMUtMNFFMc0J1cjhcL05pM2VJTmNiVjF5K2dSQ0tJbXBaSGhzbVV1WEt6c0hJdFRHTzMrSVdTSWJLa25BclwvSTkrZFJZcGdGTGlBVlFDcTRGS0RpUVwvWGFaK3VvUERwTCtIRlhja2xlQnBlazNKMzN4b2ZONmtyZkxuN3YyT3R0cWZcL1wvOFlreFo1WGZWbjhzNUtqdHZCbG52YXBDY1MxNmV0aWlQVktxWU1IRkFsbWRoZXB1VHdFTlRSRVVqWXI0b21uVm9VTUhlOHNWb1NyM3Bta1RJalJkMGo5V3M1NUE2Um1lTTdYMmk4ZEZnKzFmRFh5d3NnWHFGRld2bDBIcW5BWEI0eEhpOFlOZUVPY3pSeUxaNWRwMThwYWJmNDJ3ZVY1anB6aXlLU0RtbWV5T0hEejlOZlBsNCtQMDhjQ2tEb0tZVkVJR3RkdVg2U3pUTkp4TTFiUDg5TnhvZG1ZOWF5SE1aQmpwK3oyWFk4d1wvcVU5NTJLaFwvK2orTkdzMUNlYTZEa25rQzhTZStoOU1leDhvY09YcjhVam50SjZlQ050M290eFwvNndPUE1tSHdlMXB4emRxNjE3Qm1iNGo4NVVRUUlXMjBMYzVLWU1FNjRjU0UydzhocFh2VGZqVlBIVngwVElURjhkT05XOXFhZFdUUHY4YXg0VE4yeThjQm1ib2cwYiIsIm1hYyI6ImQ1OGQyY2I2YjI1YmNhMDAyM2U0NWJiOTc4NTlkNDEwMmMyNmExMGU2OGI3MzgwMmZkN2VhOGI1NmNiMTc5N2YifQ==
eyJpdiI6IktxMDZzV0E3VVh3OWtSSktkUTNWc2c9PSIsInZhbHVlIjoiUFJTQUdcLzYzSjdoT2FUcmlJXC9RdEg5TTd2XC9KZ3Zta1BkbVNwbE1mQ1BpNkMrS1JQbmZheXBiTlowYXNtd1B6VmxPWnpYN3FSTnFZSURxTXV6M1p4K2JGTGtUTE9VaE14WGdxZ1VKRUJZYjFrdzdSeXZZcTg0cndTaWk4VlNhNzd3MTY2SCt3eG5WdzZXUjREK1RxVVJoclVXOTJWb2R4dzVcL0pOTlRRVHVRU0FmZithK1orb0pLc0RcL2QxTGx1dTA4RXA2cnBZWVlcL29oYVFTbDZKRnVCZXBaeTRZbXpiUnBoNGp3Q0gwa0NoSFJBRFZMMUFqaEd0c2RaNWtaMU81VXN3R2NOcHpcL0lUeklVQTRQSm1PMFNlK0VlaGMxcExuRGdjWWNra1VudEV1ZlQwZjlKQWtrTTVwT2ZsOTNnb1Y1WmoycHl4aVZnN1lXSUZNbHlReWZ5MGNUU2ZLSFwvQlZicE5xOHFyRGQ3XC9vaWM0NWpKc0Z5SDRiS3d6MUlOWFBJU1FRRENiUHJya1dYTWtQVWJsblhxVmxcL25iZmVGNzBUWlJwblBEaXZ4am1mN2tPN2xiZktXTGdCZERTM21pd0ZqNEVDcGRtTnpyd1lrV0ZYUUk1eThOamhnWGJYYzNveWJpSllBd000RkVOOUoyYllTenZLN3dOSEJIRUNXNTg2NmI0UjNudEtrS1wvRThQQUc3VEEzOVE9PSIsIm1hYyI6Ijk4ZDIzYzk1OTM0NTc0MDkwODZkOGNlMTUyZmEzMGJjMGJlYTNkOTgwOWQ2YzE3NjVmY2RiODY0MjY4NDcyOWMifQ==

"Ninh Ninh, anh sai rồi... Ninh Ninh, anh sai rồi.."

Ads
';
Advertisement
x