Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi - Giới Mạt Lục

Ads

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong không khí xộc vào mũi, Hoắc Đình Đông ngẩn ra trong giây lát, gần như tưởng rằng mình đi nhầm nhà rồi.

Nhưng đây đúng là nhà anh mà.

Sầm Hoan nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra từ phòng bếp, trong tay cầm một cái xẻng, cười nói với anh: “Cậu về rồi à? Đợi thêm hai phút nữa, canh xong là có thể ăn cơm rồi.”

Hoắc Đình Đông hơi kinh ngạc quan sát cô gái đang đeo tạp dề và tay cầm xẻng kia, đột nhiên anh ngẩn người, cảm thấy chiếc áo sơ mi màu trắng trên người cô vô cùng quen mắt.

Anh bất giác nhíu mày, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Sầm Hoan giải thích: “Cháu tắm xong không có quần áo để thay, nên mượn áo của cậu mặc, cậu sẽ không giận chứ?”

Hoắc Đình Đông thuận theo tạp dề của cô mà nhìn xuống, đôi chân trắng nõn mịn màng khiến anh chắc chắn cô chỉ mặc áo sơ mi mà không mặc quần.

Con nhóc này lại giở trò gì đây?

“Cậu nhỏ, ống tay áo của cậu dài quá, cháu sợ làm bẩn, cậu giúp cháu xoắn cao lên một chút, trên tay cháu dính dầu rồi.”

Sầm Hoan nói rồi đưa hai tay đến trước mặt anh, cái xẻng bóng dầu xẹt qua tây trang màu xám của anh.

Hoắc Đình Đông nhìn cô một cái, thản nhiên vòng qua cái xẻng mà xoắn hai bên ống tay áo của cô lên đến khuỷu tay.

Sầm Hoan cười giảo hoạt, xoay người đi vào phòng bếp.

Còn Hoắc Đình Đông nhìn bóng lưng tinh xảo chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng lớn của cô, cảm thấy gân xanh trên trán đang nảy lên.

Cũng không biết con nhóc này đã chịu kích thích gì. Rõ ràng tối hôm qua còn làm loạn không muốn anh lo chuyện của cô, đối chọi gay gắt với anh giống như con nhím xù lông lên vậy, sao ngủ một giấc dậy lại thay đổi rồi, giống như biến thành Sầm Hoan quen thuộc của trước kia vậy?

“A!”

Trong lúc suy nghĩ, trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu đau, tim anh thắt lại, đôi chân đã hành động nhanh hơn não, bước mấy bước xông vào phòng bếp.

Sầm Hoan bóp một ngón tay đang chảy máu mà nhăn nhó nhìn anh: “Cháu muốn cắt chút xúc xích giăm bông bỏ vào canh, nhưng xúc xích không nghe lời, lăn qua lăn lại làm cháu cắt trúng tay.”

Hoắc Đình Đông liếc nhìn xúc xích giăm bông đang lăn lóc nằm trên thớt, hơi cạn lời đi qua bắt lấy tay cô để vào nước lạnh để rửa. Thấy vết thương của cô không sâu, anh trở về phòng lấy một miếng băng cá nhân chống nước từ trong hộp đựng thuốc ra dán cho cô, sau đó tiếp nhận những công việc trong phòng bếp.

Sầm Hoan dựa vào quầy bếp ngắm nhìn anh thành thục cắt xúc xích giăm bông ra thành từng khúc, sau đó bỏ vào trong nồi canh, đợi canh sôi rồi thì bắt đầu nêm nếm.

Nhìn thấy Hoắc Đình Đông hiểu rõ dụng cụ trong bếp nhà mình cũng như thành thạo việc nêm nếm, Sầm Hoan nghi ngờ anh thường xuyên ở nhà nấu ăn.

“Cậu nhỏ, hình như cậu rất giỏi nấu ăn thì phải?” Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, giọng điệu pha lẫn chút lấy lòng.

Hoắc Đình Đông không nhìn cô, nhưng cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc anh bước vào nhà đến giờ: “Lúc mười bốn tuổi cậu đã sống một mình, không ăn quen mùi vị của đồ ăn bên ngoài, chỉ có thể tự mình nấu.”

“Mười bốn tuổi đã sống một mình? Không phải cậu vẫn luôn sống ở nhà của bà cô ở Italy sao? Cháu nghe mẹ cháu nói…”

“Ăn cơm!”

Hai chữ cứng rắn cắt ngang lời nói của Sầm Hoan, cô mếu máo, múc một chén canh trước, vừa thổi vừa uống từng ngụm nhỏ, cả căn phòng chỉ có tiếng cô thổi phù phù và tiếng uống canh của cô.

Hoắc Đình Đông bóp trán, nhìn động tác y như trẻ con của cô, vốn định bảo cô chú ý đến lễ nghi khi dùng bữa, nhưng anh dừng lại, cuối cùng cũng không mở miệng, quyết định xem như không nhìn thấy, tự mình uống canh và ăn cơm của mình.

Bữa tối ba món mặn một món canh không được xem là quá phong phú, đặc biệt là ngoại trừ món canh mà anh nêm nếm cuối cùng ra, thì mùi vị của ba món khác đối với một người ăn uống khá kén chọn như anh thật không dám tâng bốc, thế nhưng điều kỳ lạ là anh lại ăn ra mùi vị rất ngon, khiến anh hơi ngạc nhiên.

Ăn cơm xong, Sầm Hoan tự giác dọn dẹp chén dĩa bỏ vào bồn rửa chén, xả đầy nước xong đang định để tay vào, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lại, sau đó bị đẩy ra.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Đình Đông lấy tay rửa chén đũa, đáy lòng dâng lên chút mềm mại, đến ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn.

“Cậu nhỏ, nếu cháu dọn qua bên này ở, vậy cậu cũng đừng dọn về nhà tổ có được không?”

Cô thật sự rất thích thời gian ở chung như thế này của hai người, cho dù chỉ nhìn anh thế này, cô cũng cảm thấy thoả mãn rồi.

Hoắc Đình Đông xem cô như người tàng hình, không nhìn cô cũng không trả lời cô.

Sầm Hoan mếu máo, nhưng cũng không nản lòng, dọn dẹp một chỗ trống trên kệ bếp rồi ngồi lên, đôi chân trắng mịn chốc chốc lại lắc lư, sự bóng láng trơn mịn đó khiến ánh đèn trong suốt trên tủ bếp cũng bị lu mờ.

Sắc mặt Hoắc Đình Đông hơi thay đổi, nâng mắt trừng cô: “Trời lạnh như vậy mà mặc như thế, cháu muốn bị lạnh chết sao?”

Sầm Hoan ngạc nhiên: “Nhiệt độ trong phòng là 21 độ mà vẫn lạnh sao?”

“Ra ngoài!” Hoắc Đình Đông không còn kiên nhẫn, giọng nói lạnh đi.

Sầm Hoan ngẩn người, liếc thấy thứ gì đó lướt qua đôi mắt đen bóng của anh, cô híp mắt lại, từ từ nhảy xuống khỏi kệ bếp.

“Đâu phải là do cháu cố tình không mặc quần, là do cháu không thể nào mặc vừa quần của cậu có được không? Hơn nữa áo sơ mi của cậu đủ dài, cũng đâu có lộ ra gì.”

Sự im lặng lại bao trùm hai người lần nữa.

Sầm Hoan đứng đó, thấy sắc mặt của anh căng chặt, cô cắn môi, xoay người đi.

Dư quang ở khoé mắt liếc thấy cô ra khỏi phòng bếp đi về phòng ngủ, Hoắc Đình Đông mới thở phào một hơi, đè lại sự xáo động đang âm thầm nảy sinh dưới đáy lòng mình.

Hoắc Đình Đông mở cửa ra, trong phòng tối đen như mực.

Anh hơi ngạc nhiên, đứng ở trước cửa, đợi thích ứng với bóng tối trong phòng rồi, anh mới đi vào.

Dựa vào ánh sáng từ ngoài hành lang rọi vào phòng, anh nhìn thấy trên giường cuộn thành một bóng người, đoán có lẽ là cô tức giận vì thái độ nói chuyện lúc nãy của anh.

Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh tủ quần áo, thuận tay lấy mấy cái áo sơ mi từ trong ra, lúc đang định lấy túi du lịch, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Hoắc Đình Đông dừng lại, sau đó tiếp tục động tác trong tay.

Sầm Hoan nhìn thấy anh đang thu dọn hành lý, đột nhiên hiểu ra anh thật sự định trở về nhà tổ ở.

“Cậu nhỏ, so với việc cậu dọn đi, không bằng chúng ta cứ giữ nguyên như ban đầu, cậu tiếp tục sống ở nhà cậu, còn cháu tiếp tục sống chung một nhà với người khác.”

Hoắc Đình Đông không thèm quay đầu, nói: “Ngày mai cậu sẽ cho người dọn nhà giúp cháu.”

“Trừ khi cậu ở lại, nếu không cháu có chết cũng sẽ không dọn đến đây ở đâu.” Giọng điệu của Sầm Hoan rất kiên định.

Hoắc Đình Đông hơi bực, giận dữ quay đầu: “Hình như cháu quên mất lúc trước đã hứa gì với cậu rồi à?”

“Là do cậu tự đến tìm cháu, không thể trách cháu không giữ lời hứa.” Sầm Hoan nhắc nhở anh.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement