Phan Ngọc Thành nói: "Cao Tử Bình, bôi cho hắn ít thuốc... ta dẫn người tới huyện Trấn Nguyên trước, các ngươi làm việc phải hết sức cẩn thận."
Phan Ngọc Thành dẫn người rời đi, đồng thời dắt cả ngựa của ba người, đem gửi tạm ở dịch trạm gần đó.
Phùng Kỳ Chính lục trong bọc lấy ra một lọ thuốc: "Ninh Trần, lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi."
Ninh Trần ừ một tiếng, quay lưng lại.
Phùng Kỳ Chính khụy xuống định bôi thuốc cho Ninh Trần, chợt thấy không ổn, bèn quẳng lọ thuốc cho hắn: "Ngươi tự làm đi."
Ninh Trần cũng thấy chẳng tiện: một gã đàn ông ngồi chồm hổm trước mặt hắn trong khi hắn chưa mặc quần, kỳ quặc quá.
Bôi xong, thuốc mát rượi, dễ chịu hẳn.
Hắn kéo quần lên: "Chúng ta đi thôi!"
Ba người vừa đi vừa lấy bản đồ ra đối chiếu.
Tấm bản đồ này vẽ theo lời kể của hai thiếu niên đi kiện, nên không mấy chính xác.
Ba người băng rừng vượt núi.
Đến tối mịt vẫn chưa vào được huyện Trấn Nguyên.
Họ nghỉ một đêm, thay phiên canh gác.
Sáng hôm sau lại lên đường.
Vài canh giờ sau, đường bị một ngọn núi dựng đứng chắn ngang.
Cao Tử Bình ngó bản đồ, nói: "Hình như chúng ta đi lạc."
Ninh Trần vểnh tai lắng nghe: "Giống tiếng nước chảy. Có khi nào là con sông nước xiết kia không?"
"Đi, vòng qua xem."
Nhưng địa thế trong núi rối rắm, ba người vòng vèo nửa ngày vẫn không tìm được lối qua: hết vách đá chặn trước lại vực sâu chắn sau.
Đi một vòng lớn lại quay về chỗ cũ.
Phùng Kỳ Chính nhíu mày: "Chỗ này không qua nổi."
Ninh Trần ngước nhìn vách núi cheo leo, ngẫm một lát rồi nói: "Thế này nhé: ta leo lên trước, thả dây xuống, các ngươi theo dây mà lên."
Cao Tử Bình và Phùng Kỳ Chính ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt không tin nổi.
"Ngươi đùa à? Dốc thế này, trừ khi ngươi biết bay."
Ninh Trần cười: "Ta không biết bay, nhưng leo lên thì được."
Ninh Trần khoác bó dây lên lưng, tiến về phía vách đá.
"Ninh Trần, đừng đùa nữa, làm sao mà leo nổi?"
"Đúng đó, rơi xuống thì không đùa được đâu."
Hai người can ngăn.
Nhưng Ninh Trần chỉ cười, rồi tay bấu vào khe đá, chân dẫm lên những chỗ lồi lõm vừa đủ bấu, từ từ bò lên.
Hồi còn ở doanh trại, thi leo trèo, lần nào hắn cũng nhất.
Hắn càng leo càng cao.
Cao Tử Bình và Phùng Kỳ Chính thì sững sờ.
"Hắn... hắn trèo thật kìa? Thằng này bám đá như thạch sùng à?"
Cao Tử Bình cũng đầy vẻ khâm phục: "Chúng ta coi thường Ninh Trần rồi. Hắn tuyệt không phải hạng công tử được nuông chiều."
Phùng Kỳ Chính áy náy ra mặt: lúc mới gặp, y châm chọc Ninh Trần không ít.
Ninh Trần leo đến lưng chừng thì hơi đuối... thân thể này vẫn còn yếu.
Hắn nghỉ chốc lát rồi lại leo tiếp.
Mãi hơn một canh giờ Ninh Trần mới lên tới... hắn ngã lăn ra đất thở hồng hộc.
Nghỉ thêm một lúc, hắn tìm một mỏm đá nhô ra, buộc chặt dây rồi thả đầu kia xuống.
Cao Tử Bình và Phùng Kỳ Chính bám dây leo lên.
Cả hai mặt mày tái mét: tuy có dây nhưng cao quá... gần tới đỉnh mà lỡ cúi nhìn xuống một cái, sợ đến chân mềm nhũn.
Thật không hiểu Ninh Trần tay không leo kiểu gì được.
Cao Tử Bình vỗ vai Ninh Trần, đầy vẻ khâm phục.
Phùng Kỳ Chính cũng phục sát đất: "Ninh Trần, ngươi đúng là đàn ông ra trò. Vì thái độ trước đây của ta, xin lỗi ngươi!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất