Ninh Trần nói tiếp: "Ta không tin Phan Kim Y."
"Vô lễ! Phan Kim Y là thượng cấp của ngươi, ngươi vượt cấp tấu trình, theo luật phải đánh trượng ba mươi."
Ninh Trần trầm giọng: "Mọi tội ta nhận. Đợi ta từ huyện Trấn Nguyên trở về, muốn đánh muốn phạt, xin tùy đại nhân định đoạt."
Canh Kinh sầm mặt, xua tay: "Được rồi, về trước đi!"
"Dạ, vậy ta về chuẩn bị, chiều nay xuất phát."
Canh Kinh: "???"
"Ngươi định đi đâu?"
Ninh Trần ngạc nhiên: "Huyện Trấn Nguyên chứ đâu."
"Ai cho phép ngươi đi? Ý ta là, việc này ngươi đừng xen vào nữa, lo việc gì của ngươi thì làm việc đó."
Sắc mặt Ninh Trần hơi đổi: "Canh đại nhân, ý ngài là sao?"
"Ninh Trần, chú ý thái độ. Ta là thượng cấp của ngươi, chuyện ở Giám Sát Ty do ta quyết... Đừng tưởng được Bệ Hạ coi trọng là có thể xem trời bằng vung, phá quy củ."
Ninh Trần bật cười, nhún vai: "Đa tạ đại nhân nhắc, suýt nữa ta quên sau lưng còn có Bệ Hạ làm chỗ dựa. Đại nhân không cho ta đi, vậy ta chỉ còn cách đưa hai người kia vào cung cáo ngự trạng."
Canh Kinh tức điếng: "Ngươi dám uy hiếp ta? Theo ngươi, giữa ta và ngươi, Bệ Hạ tin ai hơn?"
"Đương nhiên là đại nhân."
"Đã biết thì cút, việc này cấm ngươi nhúng tay."
Ninh Trần nghĩ một chút, bỗng cười nịnh hót, điệu bộ nịnh nọt thấy rõ: "Canh đại nhân, ta thật không uy hiếp ngài. ta là cái thá gì, lấy tư cách đâu mà uy hiếp ngài? Trước mặt ngài, ta chẳng là gì cả."
Canh Kinh nhìn hắn, mặt mũi khó tả.
Ninh Trần nói tiếp: "Canh đại nhân, chúng ta đều vì Bệ Hạ mà làm việc, xin ngài cho ta đi huyện Trấn Nguyên nhé? Đợi ta về, công lao tính cho ngài hết, ngoài ra ta còn biếu ngài một trăm lượng bạc trắng."
Canh Kinh biểu cảm kỳ quặc: "Ngươi đang hối lộ ta?"
Ninh Trần lắc đầu, nghiêm túc: "ta ngưỡng mộ nhân cách của đại nhân, đây chỉ là chuyện qua lại tình nghĩa bình thường, sao gọi là hối lộ được?"
Canh Kinh vừa muốn bật cười, lại vừa thấy mừng. Giám Sát Ty đúng là cần những người như thế.
Về Ninh Trần, y hiểu hắn: bản tính kiêu ngạo... thế mà vì bách tính huyện Trấn Nguyên, hắn có thể hạ mình, thậm chí không ngại 'hối lộ' chính y-thật làm khó hắn rồi.
Canh Kinh phất tay: "Cút đi, ta sẽ cân nhắc."
Ninh Trần vội nói: "Canh đại nhân, tình thế cấp bách, dân huyện Trấn Nguyên không còn kế sinh nhai; ta đi sớm một ngày, bách tính nơi đó sẽ thêm một phần hy vọng sống sót."
"Còn lải nhải nữa, tin ta cho người nhốt ngươi không?"
Trong lòng Ninh Trần tức muốn chết, nhưng chỉ đành cười gượng: "ta đi ngay, Canh đại nhân đừng giận... mong ngài sớm quyết, mạng người là chuyện hệ trọng."
Nói xong, hắn lui ra.
Ninh Trần không để ý, vừa rời đi thì Phan Ngọc Thành từ khúc quanh phía sau hắn bước ra, rồi vào phòng của Canh Kinh.
Có vẻ như Canh Kinh đã biết ông ta sẽ vào, Canh Kinh giơ Vạn Dân Huyết Thư lên:
"Lão Phan, đừng suốt ngày trưng cái bộ mặt khó coi như kẻ xấu... bảo sao thằng nhóc ấy không tin ngươi."
Phan Ngọc Thành hừ một tiếng, mặt vẫn không đổi: "Ngươi tưởng hắn tin ngươi chắc? Hắn tìm ngươi vì Bệ Hạ tin ngươi, còn hắn thì tin Bệ Hạ."
Canh Kinh bĩu môi, biết Phan Ngọc Thành nói chẳng sai.
"Lão Phan, xem ra tình hình huyện Trấn Nguyên nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng."
Phan Ngọc Thành khẽ gật đầu.
Thực ra, bọn họ đã sớm bắt tay điều tra huyện Trấn Nguyên.
Canh Kinh nói: "Lão Phan, lần này vẫn do ngươi dẫn đội."
Hai người vào Giám Sát Ty cùng thời, quen biết đã lâu nên ăn nói rất suồng sã.
Phan Ngọc Thành gật đầu: "Quét sạch lũ mọt, giải bớt nỗi lo cho Bệ Hạ là bổn phận của chúng ta... có đưa Ninh Trần theo không?"
"Tình hình của Ninh Trần hơi đặc biệt, ta phải xin ý chỉ của Bệ Hạ... Giờ ta vào cung, ngươi trông chừng hắn. Thằng nhóc đó gan to bằng trời, ta sợ hắn tự ý đi huyện Trấn Nguyên."
Phan Ngọc Thành hừ lạnh: "Hắn dám à? Muốn xem trời bằng vung sao?"
Canh Kinh cười: "Gan hắn còn lớn hơn ngươi tưởng."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất