Sói điên cuồng xé cánh tay gã, đến nỗi gã cầm đao cũng không nổi. 

 

Những người khác của Giám Sát Ty muốn lao sang cứu, nhưng bị bầy sói còn lại vây chặt. 

 

Ninh Trần nhíu chặt mày: đây là cơ hội tốt nhất để tẩu thoát. 

 

Nhưng bỏ mặc thì kẻ kia chắc chẳng có kết cục gì hay, không chết cũng tàn phế. 

 

Mẹ nó… nghĩ đi nghĩ lại, là lính, hắn vẫn không đành thấy chết không cứu. 

 

Ninh Trần cắn răng, trượt dọc thân cây một đoạn, rồi lao thẳng từ trên cao xuống.

Phập!!! 

 

Ninh Trần lao bổ xuống, hàn quang loé lên, dao găm trong tay hắn xuyên thẳng qua đầu con sói hoang. 

 

Không kịp rút dao, hắn chộp lấy thanh trường đao rơi trên đất, hung hăng đâm thẳng vào cổ con sói hoang khác. 

 

Lúc này Ninh Trần mới rút dao găm ra, chẳng buồn liếc người vừa được cứu một cái, quay đầu bỏ chạy. 

 

Ai ngờ chưa chạy được bao xa, từ bụi cỏ bên cạnh bỗng lao ra một con sói to vượt trội so với bầy còn lại. 

 

Ninh Trần né không kịp, bị quật ngã lăn xuống đất. 

 

Chắc là con sói đầu đàn. 

 

Con sói đầu đàn há cái miệng đầy răng nanh, cắn phập vào lưng Ninh Trần, giật mạnh một cái, bọc hành lý sau lưng hắn bị xé toạc, bạc trắng văng tung tóe khắp nơi. 

 

Ninh Trần cũng bị quăng lăn mấy vòng. 

 

Con sói đầu đàn lại bổ nhào tới, hai chân trước đạp chặt lên ngực Ninh Trần, há mồm đớp thẳng vào cổ hắn. 

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ninh Trần gắng sức ghì chặt cổ con sói đầu đàn, cầm chặt dao găm trong tay phải, đâm loạn xạ. 

 

Máu tanh ấm nóng phun đầy mặt, dính bết khiến hắn không mở nổi mắt. 

 

Ninh Trần mặc kệ, cứ thế đâm tới tấp. 

 

"Nó chết rồi." 

 

Tới khi nghe thấy tiếng người, Ninh Trần mới nhận ra con sói đầu đàn đã nằm im không động đậy. 

 

Hắn dùng tay áo quệt máu trên mắt, thở dốc mệt nhoài... nhưng khoé môi lại hiện lên nụ cười chua chát. 

 

Hoá ra người của Giám Sát Ty đã giải quyết xong lũ sói còn lại, đã vây quanh. 

 

Một người của Giám Sát Ty kéo xác con sói đầu đàn khỏi người Ninh Trần. 

 

Ninh Trần nhìn họ, cười khổ một cái. 

 

Hắn biết mình chạy không thoát rồi. 

 

Nghỉ lấy hơi một chốc, hắn ngồi dậy, nhìn đống bạc vụn rơi tán loạn khắp dưới đất, nói: "Chỗ bạc này coi như tất cả là của các ngươi, có thể tha cho ta một lần không?" 

 

Người cầm đầu lắc đầu: "Hoàng mệnh nặng hơn trời." 

 

"Ta vừa cứu người của các ngươi, các ngươi cầm số bạc này đi, coi như chưa từng gặp ta... Ta cam đoan chuyện này vĩnh viễn sẽ chẳng ai biết." 

 

Tên cầm đầu vẫn lắc đầu, nói: "Ân cứu mạng, bọn ta khắc ghi trong lòng... nhưng bọn ta không dám trái Thánh mệnh, bọn ta cũng có gia quyến." 

 

Ninh Trần bất lực thở dài: "Được thôi, ta theo các ngươi về!" 

 

Người cầm đầu nói: "Xin thất lễ!" 

 

Nói đoạn, hắn liếc ra hiệu cho một người khác. 

 

Kẻ kia lấy còng tay xiềng chân từ sau lưng ra. 

 

Ninh Trần hợp tác, đưa tay ra. 

 

Người kia còng tay Ninh Trần lại, nhưng đến lúc định khoá xiềng chân thì bị tên cầm đầu ngăn lại. 

 

"Lam Tinh, không cần đeo xiềng chân nữa, mong ngươi cũng đừng làm khó bọn ta." 

 

Ninh Trần cười khổ, không nói gì. 

 

Người cầm đầu dặn hai người khác đi tìm mấy con ngựa đi lạc. 

 

Mấy con ngựa này được huấn luyện kỹ, sẽ không chạy quá xa. 

 

Trong lúc chờ đợi, họ nhặt bạc vụn dưới đất, tịch thu dao găm của Ninh Trần. 

 

Nam tử được Ninh Trần kéo khỏi miệng sói, vết thương cũng đã được băng bó, bôi thuốc, thương thế không nặng. 

eyJpdiI6Im4yXC9TeVFRNUF6THpjRTJoOEJnT0h3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InJpSklNRDZnUmk2UW0rRG1aOStUVjJiRmkyMXRpMDRVWWVQeEw2U3FVaU1vaDZqY1hodE5tanp3KzlKQkRabEIiLCJtYWMiOiI0ZDBmZTllNTc4YTI1Y2ZjNTMwNmI1MGRlNjRkZjBlMDdkMDM0YjY0NDA2ZjYzNjA5MTUyYjcyODFkYjI1ZWIxIn0=
eyJpdiI6Im5XM2RlV1wvRHFVMDJUUTdSQzFxbXN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvVHBLbU11M2xHVkRHVjJXQ1pXaGVkSTdyM1liXC9USFc5RTNDajFIV1YxQWlISXNWdzJNMm9VTXlDOEhmZnRzUFNScmlHWmZuelpmMnFHcUpmVjN6ejFINGEyNXRjZmtGdUtIamtzckF2dEo5NlVcL2lPeFwvdkVjTVQyZFNlVXhTTzBPczRNS1FCWnBpWVRHMXpCbEI3QXFvNjNYRVhERnJFWHFtZjlmMnBHSFwvRVwvaWg5cE5xMFBGRFVReFhxMldNT21SREJieFFtWmVOcHpua25mZE1TNk9GOWJNczV6Szl3bmRPZTNUYnM2bWgxZnYwVUlLWFYyb3RUUG5DUDJjNmYiLCJtYWMiOiI1OGNmMDIyZjAwZjYyMzBmMjkzY2VmYTRhY2E2OTE5N2Y5YzJiNTE5YjlhNGU0Mzc4NmZlMWI5ZDk0ZjRjZTRlIn0=

Ninh Trần giơ tay, chìa cái còng ra cho hắn xem, không nhịn được mỉa mai: "Cách ngươi cảm ơn ta đúng là đặc biệt thật."

Ads
';
Advertisement
x