Hắn bỏ thuốc Trần Lão Tướng quân cho vào nước, ngâm mình một lúc cho thoải mái.
Mãi đến nửa đêm, hắn đang ngủ thì bị tiếng ồn ào ngoài kia làm tỉnh giấc.
Là bọn Ninh Tự Minh về.
Nghe bọn họ nói năng líu lưỡi, biết là say bí tỉ!
Ninh Trần trở mình, ngủ tiếp... Mai còn phải đến Phủ Tướng Quân.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng đã bị đập ầm ầm như sấm.
Ninh Trần giật mình tỉnh dậy.
"Ninh Trần, mở cửa, mau mở cửa!"
Giọng của Ninh Cam.
Tiếp đó là tiếng Ninh Mậu: "Ninh Trần, ta biết ngươi ở trong, mau mở cửa... không thì ta đá bay cửa bây giờ?"
Ninh Trần vốn không muốn để ý, nhưng ầm ĩ quá đành xuống giường ra mở.
"Các ngươi bị bệnh à? Nửa đêm không ngủ còn làm ầm."
Ninh Mậu mặt đỏ gay vì rượu, lè nhè quát: "Ninh Trần ngươi vô lễ, dám nói chuyện với đại ca như thế à?"
"Đại ca bây giờ là biên tu Hàn Lâm Viện, Chánh Thất Phẩm... Ngươi gặp đại ca là phải quỳ xuống dập đầu... Hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi, quỳ trước đại ca đi."
Ninh Trần cười lạnh: Một Chánh Thất Phẩm thì nhằm nhò gì; ở Kinh thành, quăng bừa viên gạch cũng trúng khối ông nhị, tam phẩm.
"Đồ ngu, cút... còn dám quấy rầy giấc ngủ của ta, ta chặt đứt tay mày."
Ninh Mậu gào: "Ninh Trần, ngươi dám sỉ nhục quan triều đình... Đại ca, đánh hắn ba mươi gậy, xem hắn còn hống hách không?"
Ninh Trần tức đến bật cười.
Ninh Cam phẩy tay: "Thôi thôi... hôm nay ta vui, không chấp với hắn."
"Ninh Trần à, đại ca vẫn để ý đến ngươi lắm... sợ ngươi tối nay không có cơm ăn, cố ý gói phần mang về cho ngươi đây."
Lúc này Ninh Trần mới thấy trong tay Ninh Cam cầm một gói giấy dầu.
Chưa kịp phản ứng, Ninh Cam đã ném thẳng gói giấy sang.
Ninh Trần không đón, gói rơi xuống đất, vỡ toạc, lộ ra mớ xương bên trong.
Ninh Cam cười nham hiểm: "Sao mà bất cẩn thế? Giờ chỉ đành để tứ đệ chịu uất ức bò xuống đất mà ăn thôi."
Ninh Mậu phụ họa: "Đại ca, cho hắn ăn thì chó trong phủ ăn cái gì?"
Ninh Cam nói: "Trước cứ ưu tiên tứ đệ, đừng để hắn uất ức... Dù gì bình thường hắn ăn còn chẳng bằng chó, chó nhịn một bữa cũng chả sao."
Ninh Mậu cười hô hố khoa trương.
"Ninh Trần, ăn đi... xem đại ca thương ngươi dường nào!"
Sắc mặt Ninh Trần khó coi đến cực điểm.
Nhưng chợt hắn bật cười: "Đa tạ đại ca... Đại ca đã đích thân mang đồ ăn cho ta, ta làm đệ cũng phải biết điều. Có qua có lại, ta cũng có một món quà tặng đại ca."
Nói xong, Ninh Trần quay vào phòng.
Chẳng mấy chốc, hắn bước ra, tay xách theo cái bô đêm.
"Hai vị, chút quà mọn, mong đừng chê."
Chẳng đợi hai người kịp phản ứng, Ninh Trần hất thẳng.
Ninh Cam ăn trọn vào mặt.
Ninh Mậu cũng chẳng khá hơn, gần như bị dội thẳng vào mặt.
Cả hai vừa kịp nhìn rõ thứ trong tay Ninh Trần, theo bản năng lùi lại, kết quả chân không vững, ngã chổng bốn vó.
Ninh Trần đuổi theo, dốc nốt giọt cuối cùng trong bô đêm lên đầu Ninh Mậu mới thôi.
Giờ hắn chỉ hận mỗi tội hôm nay mới tiểu có một lần; biết thế đã uống thêm nước, tiểu vài bận cho bõ.
"Ninh Trần, đồ con hoang, ngươi dám tạt nước tiểu vào bọn ta, ta... ọe..."
Ninh Mậu còn chưa mắng xong đã gập người nôn khan.
"Ninh Trần, ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám... phì phì phì... ọe..."
Ninh Cam cũng thế, nói được nửa câu đã không chịu nổi mùi tanh hôi trong miệng, lại gồng người nôn khan.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất