"Ngươi..." 

             Huyền Đế nhìn chằm chằm Ninh Trần, vừa giận vừa bất lực. 

             Ngài nghi phía sau Khâu Tiên Sư có kẻ sai khiến. 

             Còn chưa kịp tra cho rõ, người đã bị Ninh Trần giết mất... manh mối đứt sạch. 

             Ninh Trần cụp đầu, tỏ vẻ bản thân cũng oan lắm. 

             Có điều người đã chết rồi, mắng Ninh Trần cũng chẳng ích gì. 

             "Canh Kinh?" 

             "Thần có mặt!" 

             "Khanh tra hết những kẻ quanh Khâu Tiên Sư, xem có moi được gì không?" 

             "Thần tuân chỉ! Thần đi ngay!" 

             Khi lui xuống, Canh Kinh liếc Ninh Trần một cái, như ngụ ý: "Tự cầu phúc đi." 

             Ninh Trần đảo mắt một vòng đáp lại hắn. 

             Đồ phế vật, còn là người đứng đầu Giám Sát Ty nữa cơ đấy? Đến việc người ta giấu răng độc trong miệng cũng không biết... hắn thầm cà khịa trong lòng. 

             Huyền Đế quan sát Ninh Trần, trong lòng đầy hiếu kỳ. 

             Ninh Trần mới mười lăm tuổi, sao lại hiểu lắm thứ như vậy? 

             "Ninh Trần, khanh học mấy thứ mánh khóe tà môn ấy từ đâu?" 

             Thấy Bệ Hạ không trách thần vì đã khiến Khâu Tiên Sư thiệt mạng, lòng hắn liền thở phào. 

             "Tâu Bệ Hạ! Thuở nhỏ thần phải lang thang ăn mày kiếm sống, tình cờ gặp một thầy phong thủy, những chuyện này ông ta kể cho thần nghe như kể chuyện." 

             "Có vài giang hồ thuật sĩ muốn lừa tiền, sẽ bôi máu lươn lên cửa nhà người ta, rồi nhân danh trừ tà để chém tiền." 

             Huyền Đế khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy!" 

             Cửu Công Chúa nghi hoặc hỏi: 

             "Ninh Trần, ngươi chẳng phải là tứ công tử Ninh Phủ sao? Sao lại phải lang thang ăn mày?" 

             Ninh Trần ngập ngừng rồi nói: "Vì có một đồ cầm thú tham quyền háo vinh, lừa gạt một người đàn bà yêu hắn hết lòng... người đàn bà tội nghiệp ấy còn sinh cho hắn một đứa con, thế mà đồ cầm thú kia lại phủi tay bỏ đi, đuổi theo vinh hoa phú quý của mình!" 

             "Về sau, người đàn bà tội nghiệp ấy sầu muộn mà chết, đứa trẻ thành cô nhi, chỉ còn đường lang thang ăn mày mà sống." 

             Cửu Công Chúa tròn xoe đôi mắt đẹp: "Lang thang ăn mày mà sống? Ngươi đang nói chính ngươi chứ gì?" 

             Ninh Trần mỉm cười, không nói thêm... có vài chuyện nói đến thế là đủ. 

             Huyền Đế liếc thái tử và Cửu Công Chúa: "Được rồi! Hai đứa lui xuống trước đi... Trẫm có chuyện cần nói với Ninh Trần." 

             Thái tử tiu nghỉu rời đi... Chuyện gì mà ngay cả ta, đường đường thái tử, cũng không được nghe? 

             Hai người rời khỏi, Huyền Đế bảo Ninh Trần: "Các linh kiện cần cho ba nghìn khẩu hỏa thương đã đúc gần xong rồi... Ngày mai khanh đến Binh Bộ một chuyến, dạy họ lắp ráp." 

             Ninh Trần gật đầu: "Thần tuân chỉ!" 

             "Ninh Trần, Trẫm cho khánh thêm mấy ngày nữa... Chuẩn bị xong hẵng xuất phát." 

             "Tạ ơn Bệ Hạ!" 

             "Được rồi, lui đi... Trẫm có hơi mệt!" 

             Ninh Trần ngập ngừng, muốn nói lại thôi. 

             Huyền Đế bực mình: "Có gì nói thẳng, đừng ấp a ấp úng." 

             Ninh Trần nhìn Huyền Đế: "Thần cả gan hỏi, Bệ Hạ có đang dùng tiên đan không?" 

             Huyền Đế khẽ gật đầu. 

             "Bệ Hạ có thể cho thần xem tiên đan không? Thần còn chưa được thấy bao giờ." 

             Huyền Đế sững một thoáng, thuận miệng: "Toàn Thịnh, mang một viên cho hắn xem." 

             "Dạ!" 

             Toàn Công Công đi một lúc, rồi bưng về một hộp gấm. 

             Ông đến trước mặt Ninh Trần, mở hộp ra. 

             Một viên đan vàng óng, tỏa hương thanh, to cỡ một viên bi hiện ra trước mắt Ninh Trần. 

             Hắn tò mò ghé sát ngửi, rồi thè lưỡi liếm một cái. 

             Mặt Toàn Công Công biến sắc: "Ninh Trần, ngươi vô lễ..." 

             Ninh Trần gãi đầu ngượng ngập: "Xin Bệ Hạ thứ tội, thơm quá, thần lỡ không kìm được." 

             Huyền Đế cạn lời. 

             "Thôi, cho khanh luôn viên kim đan này. Cầm rồi cút đi." 

             Ninh Trần đã liếm rồi, ngài còn ăn thế nào nữa? 

             "Tạ ơn Bệ Hạ ban thưởng!" 

             Ninh Trần ôm hộp gấm, hớn hở rời Hoàng Cung. 

             "Bệ Hạ, người có phải quá nuông chiều Ninh Trần rồi không? Rõ ràng nó cố ý, mà kim đan luyện không dễ..." 

             Huyền Đế xua tay, chặn lời lải nhải của Toàn Công Công: "Một viên kim đan thôi, không đáng kể." 

             Ra khỏi cung, Ninh Trần cưỡi con Điêu Thuyền yêu quý gõ móng lộc cộc quay về Giám Sát Ty. 

             Về đến Nhất Xứ, hắn bảo Phùng Kỳ Chính giúp hắn bắt ít kiến, rồi bắt thêm một con chuột. 

             Phùng Kỳ Chính mặt đầy dấu hỏi. 

             "Đệ lấy mấy thứ này làm gì?" 

             "Lát nữa rồi nói, mau đi đi!" 

             "Trời thế này, đệ bảo ta đi đâu mà bắt kiến với chuột cho đệ?" 

             Ninh Trần cười: "Huynh  thông minh thế, ắt có cách... Làm xong, tối nay Giáo Phường Ty, ta bao!" 

             "Cha ơi, con đi liền!" 

             Khóe miệng Ninh Trần giật mấy cái. 

             Mẹ kiếp!!! 

             Đúng là quá không biết liêm sỉ. 

             Hắn kiếm một cái bát nhỏ, bóp vụn viên tiên đan Bệ Hạ ban, bắt đầu nghiên cứu. 

             Bệ Hạ bất chợt ngất xỉu, một phần vì hoảng hốt tối qua, phần khác chắc chắn có liên quan tới tiên đan này. 

             Trong ký ức của hắn, những Hoàng Đế muốn nuốt tiên đan cầu trường sinh, gần như chẳng ai có kết cục tốt. 

             Nhất là khi ở nhà họ Hồ Mậu Đức lại phát hiện Khoáng Thạch Đơn Sa. 

             Thứ đó vốn dùng để luyện đan. 

             Hôm qua hắn giết Hồ Mậu Đức, hôm nay suýt bị Khâu Tiên Sư hại chết. 

             Hồ Mậu Đức chắc chắn có dính dáng Dưỡng Đan Ty. 

             Nếu những tiên đan này đều luyện từ khoáng đơn sa, ắt hẳn trong đó có thủy ngân, các hợp chất chứa thủy ngân và những chất độc khác. 

             Thường thì các phương thuốc luyện đan của bọn thuật sĩ giang hồ chỉ là mẹo dân gian, toàn dùng những vị thuốc cực độc. 

             Uống vào, ngắn hạn đúng là tinh thần phấn chấn, kỳ thực là đang rút cạn tuổi thọ... về sau chẳng những rối loạn tinh thần, mà còn lăn ra chết cái rụp, thần tiên cũng khó cứu. 

             Chừng một canh giờ, Phùng Kỳ Chính quay lại. 

             Quả thật hắn ta đã kiếm được kiến và chuột. 

             "Cảm ơn!" 

             Ninh Trần mang đồ sang phòng Phan Ngọc Thành. 

             Thấy nào là chuột, nào là kiến, Phan Ngọc Thành đầy thắc mắc. 

             "Ngươi đang bày trò gì thế?" 

             Ninh Trần thả ít vụn đan vào bát đựng kiến, rồi úp một cái bát khác lên, kẻo kiến bò ra. 

             Phần đan còn lại hắn ném vào lồng nhốt chuột. 

             "Lão Phan, canh giúp nhé... hễ chuột với kiến chết thì báo ta ngay." 

             Phan Ngọc Thành sầm mặt nhìn hắn: "Rốt cuộc ai mới là người đứng đầu Nhất Xứ hả?" 

             Thằng này chẳng biết trên dưới, dám sai hắn làm việc? 

             Ninh Trần cười hì hì: "Đương nhiên huynh là đầu... giúp một tay đi, mấy gã ngốc Phùng Kỳ Chính không đáng tin, đành phiền huynh!" 

             Phan Ngọc Thành bất đắc dĩ nói: "Nhớ tới Tứ Xứ đấy." 

             Ninh Trần đập trán: "Ờ nhỉ, ta suýt quên khuấy mất." 

             Trần Nhạc Chương sắp bị phạt trượng, hắn phải giám hình. 

             "Lão Phan, ta tự chọn người đánh trượng được chứ?" 

             Phan Ngọc Thành nghĩ một lát, bảo: "Mang theo bọn Cao Tử Bình." 

             "Quá chuẩn!" 

             Ninh Trần quay về Nhất Xứ, gọi Phùng Kỳ Chính và mấy người nữa, xách hình trượng đi tìm Trần Nhạc Chương. 

             Phùng Kỳ Chính còn phấn khích hơn cả Ninh Trần. 

             Được đánh trượng một Kim Y, cơ hội hiếm lắm... đủ cho hắn khoe mấy năm. 

             Vài người đến Tứ Xứ. 

eyJpdiI6IjgwMGptWmJWK05BNFdDRlJlRUlld0E9PSIsInZhbHVlIjoiRHpzdW9tVnQ0YWRjNmNMREJzNGRWbzY2SFhaUW9VNm02OEw0SWV1OUpVQjh1NmNzVlNjMTlFV083QjVETmxiUFNVZzJFZ3RFWW5uekFHZStrSlI4UDBzVkl5dFFQRlk2c2VPaU1TczhReXZYS1wvbmliRDB2RFRUS0daNmlQTDVjcEtOajF1cW5SN3pOc2U4UjAyU2VjMjZlUVI0M1puYlVzNUpMNjlJVVFFclR5UXpER3VJWlZwNEdMRFQ1c1FxRFwvbkZcLzNIK3BGcnFWVG5vNkc3R250b2J5SE94MVwvTXBWb1ZFRmZWNmh5V1BpUUxYYnVIaFdjYng5eXN2RmJ6WlVxNXhtOEpUNGd5WHFFbm9SV1d4b0RjTGxzcnpLcFRsa3hoKzRWSVVleXlUazRyT0dnV2Z4U1NyUmJsSVwvOHhRcCIsIm1hYyI6IjA1YjZmNjhlMzBiZTdjNjdiMmUwOWYzYmNlNTAwZTUwNDdmOTM2MTExYmEzN2Y1ZDljOWFkOGQ1Y2I0OWU2OGIifQ==
eyJpdiI6IlhrVE4yalZmdnc4WWhJNFZXSTBXZWc9PSIsInZhbHVlIjoiV296Y2VNKzd1VmI1Nmd1bThpVkFcL0JzWVJrV2hRekwxRTJuemQ4VWo3dzNncWx2WWFtVXZGcjhUU0tCVTdxWEZFc0lBYUQ0M2xEanZlQ01FQWFnd2xaSEpHbkNPb1wvRUIwYXFEejNJdVFLS1cxdWhVdUpyTDVNRmppcExVV29qalFBRzhEMjZkSE9US0NWXC93RFBDTnBDbXdPNkp6Mk0xTEw2emlFMkpuXC82TlwvZlMzZmg0cllcL3p0WExrdEp4NG9adkRKaGdjcGd4UGNPcTRlVlV3eHhXTXA5SHFiU1ZZMHM1MFdVUm5QczBrb2NEcEs5R09qblBTTTVlVWZja2ZCVGszb0g0aDVuVktMWnU5WkN4V1dpQzBYT1pkQ3ZCSTJOMmdxTUl6a2ViTEE9IiwibWFjIjoiMjk2N2M4MjAzMGYwMjZiMmQyNTZiODNiYWYzNDc3NmE3MWMyNDY2ZTQxYjNkZmNiZGVjNzNlMTc0MzBjMWE0NiJ9

             Ninh Trần lớn giọng: "Mau gọi Trần Nhạc Chương, Kim Y của các ngươi, ra chịu đòn, ai cũng bận rộn cả... Đánh xong bọn ta còn phải đi uống rượu ăn mừng nữa."

Ads
';
Advertisement
x