Ninh Trần từ biệt Sài thúc, cưỡi con Điêu Thuyền lóc cóc trở về. 

             Về đến Giám Sát Ty, Phan Ngọc Thành cùng mọi người đã quay lại. 

             Phan Ngọc Thành bảo hắn, Hồ Mậu Đức và Hồ Cường đã bị xử trảm, những kẻ liên can đã bị giam, nhà họ Hồ cũng bị niêm phong. 

             "À đúng rồi, cái kia là của ngươi." 

             Phan Ngọc Thành chỉ chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên có một cái khay phủ vải vàng. 

             Thứ này trông hắn thấy quen quen: "Cho ta à?" 

             "Bệ Hạ ban thưởng cho ngươi đấy!" 

             Ninh Trần đi tới vén tấm vải vàng lên, bên dưới là những thỏi vàng xếp ngay ngắn. 

             Phan Ngọc Thành nói: "Bệ Hạ có chỉ: Ngô Đại Viễn gian dâm hành hung, trảm!" 

             "Trần Nhạc Chương quản thuộc hạ không nghiêm, phạt bổng một năm, đánh trượng ba mươi, do ngươi giám hình." 

             "Canh Tử Y cũng bị phạt mất một tháng nguyệt bổng." 

             "Bệ Hạ khen ngươi cương trực, không a dua nịnh bợ, thiết diện vô tư... thưởng ngươi nghìn lượng vàng." 

             Nói đến câu cuối, vẻ mặt Phan Ngọc Thành có phần gượng gạo. 

             Bệ Hạ thiên vị Ninh Trần lộ liễu quá rồi. 

             Dù Ngô Đại Viễn có sai, cũng chẳng đến lượt Ninh Trần xử trí... đáng ra Ninh Trần phải bị phạt, ai ngờ chẳng những không phạt còn được thưởng. 

             Bệ Hạ thật không sợ Ninh Trần ỷ sủng sinh kiêu sao? 

             Âm u trong lòng hắn tan biến, mặt mày hớn hở: "Bệ Hạ anh minh quá, lần sau gặp, ta nhất định quỳ xuống dập đầu tạ ơn Người!" 

             "Lão Phan, bao giờ ta được nện Trần Nhạc Chương đây?" 

             Khóe miệng Phan Ngọc Thành giật một cái: "Chỉ cho ngươi giám hình, không cho hành hình... Canh Tử Y nói rồi, tạm định là sáng mai hành hình." 

             Ninh Trần vui hớn hở gật đầu. 

             "Lão Phan, số vàng này cứ để chỗ ngài trước, đến lúc tan làm ta quay lại lấy." 

             Hắn lấy mười thỏi vàng, đặt lên bàn trước mặt Phan Ngọc Thành, cười: "Đây là phí giữ hộ!" 

             Phan Ngọc Thành còn định từ chối, Ninh Trần đã nói trước: "Đừng khách sáo... không phải tất cả cho ngài đâu, chia một nửa cho Canh Đại Nhân, tháng nguyệt bổng bị phạt ấy, để ta bù!" 

             Phan Ngọc Thành nghĩ nghĩ một lát, không nói thêm gì nữa. 

             Ninh Trần lại lấy hơn chục thỏi, bọc vải vàng, đi tới chỗ mọi người. 

             Vừa vào cửa, hắn đã nhảy phốc lên một cái bàn. 

             "Các con, mau lại đây gọi cha!" 

             Tất cả người trong phòng khựng tay, kẻ thì quay đầu, người thì ngẩng lên nhìn Ninh Trần. 

             Rồi ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt nhìn hắn có phần lo lắng... trông Ninh Trần không được bình thường cho lắm. 

             Hắn thò tay vào bọc, móc ra hai thỏi vàng, quẳng cho hai Ngân Y đứng gần mình nhất. 

             Ánh mắt mọi người lập tức sáng rực. 

             "Tối nay Giáo Phường Ty, ta bao... bọn nghịch tử này, còn không mau gọi cha?" 

             "Cha..." 

             Phùng Kỳ Chính phản ứng nhanh nhất, co giò lao tới. 

             Trần Xung bám sát phía sau, gào to "cha ruột!" 

             Những người khác thấy vậy, ùa nhau xúm lại, tranh nhau gọi "cha". 

             Mẹ kiếp!!! 

             Quả là một đám không biết liêm sỉ, có sữa là mẹ, có tiền là cha. 

             Ninh Trần vội nhảy xuống bàn, quát: "Mỗi người một thỏi, ai cũng có phần!" 

             Cuối cùng, ai nấy đều cầm được một thỏi vàng. 

             Thật ra một thỏi vàng cũng không nhiều, chỉ đáng mười lượng bạc thôi. 

             Phùng Kỳ Chính sà lại: "Ninh Trần, đệ vẫn nên bớt tiêu đi thì hơn? Theo cách đệ đốt tiền thế này, đống vàng Bệ Hạ thưởng trụ không nổi mấy ngày đâu." 

             "Bệ Hạ lại thưởng ta nghìn lượng vàng nữa, tiêu không hết, thật sự tiêu không hết..." 

             Ninh Trần ra vẻ khổ não, lắc lư cái đầu trông muốn ăn đòn. 

             Phùng Kỳ Chính gào lên vì ghen tị. 

             Hắn bóp cổ Ninh Trần: "Khai mau, vì sao Bệ Hạ tốt với đệ như thế? Có phải đệ  là hoàng tử thất lạc chốn dân gian không?" 

             Ninh Trần sắp mở miệng thì bỗng để ý thấy đồ vật đặt trên bàn của Cao Tử Bình. 

             Hắn gạt tay Phùng Kỳ Chính ra, bước tới bàn của Cao Tử Bình. 

             Trên bàn đặt một khối khoáng thạch đỏ son. 

             Ninh Trần nhíu mày: "Thứ này từ đâu ra?" 

             Cao Tử Bình nói: "Tiện tay lấy từ nhà họ Hồ, trong một mật thất cất khá nhiều thứ như vậy... Vừa nãy bọn ta còn xem thử có phải bảo thạch không?" 

             "Bảo cái mốc... Đây là Khoáng Thạch Đan Sa, có độc!" 

             Lời của Ninh Trần làm mọi người sợ hết hồn, lúc nãy ai nấy đều đã sờ vào thứ này. 

             Cao Tử Bình vội hỏi: "Ninh Trần, thứ này độc tính lớn không?" 

             "Tùy dùng thế nào. Dùng khéo thì nó là một vị thuốc, dùng dở là độc... nhưng yên tâm, độc không mạnh, ai vừa chạm vào thì nhớ đi rửa tay." 

             Lúc này mọi người mới yên tâm, nhao nhao chạy đi rửa tay. 

             Trong lòng Ninh Trần dấy lên nghi hoặc: Hồ Mậu Đức giấu nhiều đan sa như thế để làm gì? 

             Nhưng hắn rất nhanh đã quẳng chuyện này ra sau đầu. 

             Tan làm xong, Ninh Trần không tới Giáo Phường Ty. 

             Hắn đeo bọc vàng sau lưng, cưỡi Điêu Thuyền thẳng về Ninh Phủ. 

             Trước đó Huyền Đế ban thưởng nghìn lượng vàng, trăm tấm gấm Lăng La, đang bày trong đại sảnh nhà họ Ninh. 

             Hai ngày nay, Ninh Tự Minh và mẹ con Thường Thị bứt rứt khó chịu. 

             Ai nấy trố mắt thèm nhỏ dãi nhìn đống của ấy, nhưng lại không dám chạm vào. 

             Đây là vật ngự ban. 

             Không những không dám động, họ còn phải cắt cử người canh giữ, nhỡ mất thứ gì thì là đại tội. 

             Nghe tin Ninh Trần về, cả nhà kéo nhau tới đại sảnh. 

             Nhìn điệu bộ thì rõ là tới để kiếm chác. 

             Chưa nói tới vàng, chỉ riêng gấm Lăng La kia đều là vật ngự dụng, mỗi tấm đều vô cùng đắt đỏ! 

             "Trần nhi về rồi à?" 

             Ninh Tự Minh cười nịnh. 

             Nghịch tử này giờ được Bệ Hạ sủng ái, y không dám đắc tội. 

             Ninh Trần liếc họ một vòng, hờ hững ừ một tiếng. 

             Rồi hắn gỡ bọc sau lưng xuống, đặt lên bàn mở ra. 

             Cả nhà Ninh Tự Minh trố mắt. 

             Trong bọc toàn là vàng. 

             Ninh Trần bốc vàng trong đó ra, đặt chung với số vàng được ban trước đó, lẩm bẩm: 

             "Nhiều quá, tiêu không hết, thật sự tiêu không hết..." 

             Mặt mũi mẹ con Thường Thị vặn vẹo vì ghen tức, suýt nữa lao lên cướp. 

             Ninh Tự Minh hắng giọng một tiếng, nói: "Trần nhi à, con còn nhỏ, để nhiều tiền bạc bên người không an toàn... để cha giữ hộ cho nhé?" 

             "Đúng đúng, số gấm Lăng La này một mình con dùng sao hết, cứ đưa vào kho đã." 

             Thường Như Nguyệt thèm thuồng nói. 

             Khốn kiếp!!! 

             Sao các ngươi không biết xấu hổ vậy? Ninh Trần chửi thầm trong bụng. 

             Hắn cười lạnh: "Không an toàn? Đây là vật ngự ban, còn ai dám ăn trộm nữa chứ?" 

             "Còn đống gấm Lăng La này, ta dùng không hết thì đem tặng người ta." 

             Mặt Ninh Tự Minh và Thường Như Nguyệt cứng đờ. 

             "Trần nhi à, nghe nói con có người thương ở Giáo Phường Ty?" 

             Ninh Trần liếc y một cái: "Ninh Thượng Thư nhạy tin thật đấy." 

             Mặt Ninh Tự Minh sầm lại, nói: "Ta cảnh cáo con, ta tuyệt đối không cho phép một nữ tử chốn phong trần bước chân vào cổng nhà họ Ninh, làm bại hoại gia phong nhà ta." 

             Ninh Trần nhìn y như nhìn đồ đần. Đây là gì? Dọa mình chắc? 

             "Ninh Thượng Thư, Vũ Điệp tuy là nữ tử chốn phong trần nhưng thân còn trong sạch, còn sạch hơn cái hạng cặn bã bỏ vợ bỏ con như onog nhiều... Còn bại hoại gia phong? Có ông ở đây thì nhà họ Ninh còn cái gia phong quái gì." 

             "Với lại, ông có thể không cho Vũ Điệp vào cửa nhà họ Ninh, không sao. Ta có thể… gả cho nàng, vào cửa nhà nàng." 

             Ninh Tự Minh giận run, chỉ thẳng mặt hắn quát: "Nghịch tử, đồ khốn nạn, dám hỗn với trưởng bối, đại nghịch bất đạo..." 

             Ninh Trần khinh bỉ: "Ninh Thượng Thư, ông dẫu gì cũng là người đọc sách, nói năng cho sâu sắc chút được không? Lần nào cũng mấy câu ấy... không biết chửi thì để ta dạy." 

             Ninh Cam nhảy ra chỉ trích Ninh Trần: "Ngươi nói chuyện với cha như thế à?" 

             "Cha nuôi ngươi ăn, nuôi ngươi mặc... ngươi báo đáp ơn dưỡng dục của người như thế đấy hả?" 

             Ninh Hưng cũng nhảy ra phụ họa: "Ninh Trần, tuy những thứ này là Bệ Hạ ban cho ngươi, nhưng ngươi là người Ninh Phủ, thì chúng là của nhà họ Ninh." 

             Ninh Trần hơi nheo mắt, nói: "Nói tới nói lui chẳng phải là muốn mấy thứ này sao? Muốn thì cho các ngươi hết, đều là của các ngươi, mang đi đi!" 

             Cả nhà sững sờ, nhìn hắn đầy khó tin. 

             Ninh Cam thăm dò hỏi: "Ninh Trần, lời ngươi nói là thật chứ?" 

             Khóe môi Ninh Trần nhếch lên: "Các ngươi không lấy thì ta mang đi đấy!" 

             "Đây là đồ của Ninh Phủ, ngươi dựa vào đâu mà mang đi?" 

             Ninh Trần không đáp, quay lưng đi ra ngoài. 

             Ba anh em Ninh Cam mặt mày hớn hở lao tới, bắt đầu giành giật những thỏi vàng. 

             Đi tới cửa, hắn bỗng quay phắt lại, một tay đặt lên chuôi đao, sải bước trở vào. 

eyJpdiI6IkZXSWE1NVZNV3VVT1daSDNZdHkzYmc9PSIsInZhbHVlIjoibGdNeEo4MGtaMmtoNW5yVExxNlpjQTk3R1U3MUxuckZQSTl0RzUxVk5jR2ZOZlBhSVwveU12S1BkbnVJRjJOcURyazVBSGhGNEE5S2N6TlBDY2JZWkc2M0NiZ2E0REdlV0IweVBQQ1JjMkxYMGtzYlg3WU50ZzhsMjFqbklUbldYbFhOWENoVGg0RzluRFJEWTdlaVBTWHZaeklidEhsNUtmOGxmQnZqUThWVXZzU000dkJvd3VObDVSaEZuQkhRejg2bXYrRm91QkczU0dkMWRNNnFCcGZ5XC8wT0kzSUZZSmlrT0RyR1lTUGRrRmZLTkdkcndTZjlKdzBIUEM4NHhHQ0JwVFRhYVwvRUFrMEdOS1hINmJNVnFaWFJES3dSTGVzZytITnlaK0ZtbW4zZDFJeDhwTkViM0Ztd1BOcFV1U0hmTjRHVnpcLzU5MlBtZ2hJT0orakViQXl4NlhHSTRZblhqNGdBV2FCQ09ENXM2VGVhNGhVTTVPVVRONE5GWUNxQktLOU1zaHFzSjdjR3BWZlJsTFVpRTRpdFdQYTZDN2N1RWJjQ2JrRUNYazBnS3dsZWdVcTlYTlU4cjhjTzlucDdoVkdja0o1NUx5dzYrZmFKa0taNE8zR2pPMStXWkxPNmlMRG5lRTg3MklvZ1FKUkFDU0N4NHhDeEp1TFlHQ250VWR1ck9qY3VvYUpGSDNwOXBcL0JZNlE9PSIsIm1hYyI6IjNmOGMxZGVlZDQxN2QxZDg2MDdjYTdjNTljOGE1Mzc1OTA0NWE3MDAzNDhiYWJjZTY2MGQxMjQ0MzdlZmM5MjQifQ==
eyJpdiI6InlWUVBWNHE2UmFzelNYY3ZFcmk5UXc9PSIsInZhbHVlIjoiVVFITTRuXC9iUHp5ZXZDZ2pOT00zM2UzXC92TU5wbWIyTXg3eFVjNnFWNzFZXC82ZjRNbDEyQ0lnU0Y5Ykg2UVRIWk5pV2tSOE5OTVZ3V3NOdW1Wemt3NG16UFZyQU4wWkVadWlYYkgzVjBaUHVuSlEzZ0hSRjAyWTg1bVFwOFJ5ZytiQXNPY3FlaGlGamxjNlJEN0oreHFmTFZQQXVmWUkrd21lNTd2ZEgwOGZXU0FYVTI0eWxZTjRsbjFQM0F5MjJHMWpsZ0xyK3owQzZnSzZhWG91SUZrMGJKWCtjNzhuTG5WZXNxc09aVnV0S0hCWFljQjA2VkdxVmhlNE5XSnJyTlBKUlJDSDNDZXFyMWlyUEJOQVhXa1dcL2FWcWxNUkt1WjhpRG83aFc3V2doZW43VXU4dlBpZ1wvTXFsUUVlUDc5SyIsIm1hYyI6ImNlZjgyMjk2NWYxZDlhZDI1Y2QxYzY2OTMzYjk3NDgyZmVkYjFlOWZiNmI1NzZkODBlYTEyMmFmMTM1MzRiM2MifQ==

             "Nay có người tố cáo Ninh Cam, Ninh Hưng, Ninh Mậu ba kẻ này trộm cướp vật ngự ban, khinh nhờn hoàng uy, tội ác tày trời. Theo ta về Giám Sát Ty chịu thẩm vấn."

Ads
';
Advertisement
x