Lúc này Ninh Trần đã vào tới sân sau, trông thấy cái giếng mà Hồ Cường nhắc tới.
Miệng giếng bị một tấm đá xanh đậy kín.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái giếng ấy, mặt hắn sa sầm lại: hắn biết thê tử của Sài Đại Tráng e là dữ nhiều lành ít.
Miệng giếng còn ướt, chứng tỏ dưới giếng có nước.
Nếu là giếng cạn, con người ta còn có thể níu chút đường sống.
Nhưng giếng có nước, cơ may sống sót gần như không còn.
Ninh Trần sải bước tới, dời tấm đá xanh trên miệng giếng, thò đầu xuống nhìn.
Dưới giếng mù mờ, chẳng thấy rõ gì.
Hắn lấy que đánh lửa mồi lửa rồi quăng xuống.
Nhờ ánh lửa leo lét hắt ra, hắn thấy trên mặt nước có một thân người trôi lập lờ.
Sắc mặt Ninh Trần khó coi tột độ.
Hắn vẫn đến muộn rồi!
Hắn đã hứa với Sài thúc và Sài Đại Tráng, nhất định đưa người còn sống trở về.
Mà giờ người đã chết… hắn cũng chẳng biết phải ăn nói thế nào với Sài thúc đây?
Nghĩ đến Sài thúc, đến Sài Đại Tráng đã quỳ lạy khẩn cầu hắn cứu lấy thê tử mình, lại thêm đứa nhỏ khóc gào đến xé lòng, lửa giận trong ngực Ninh Trần bốc lên ngùn ngụt, ý muốn giết người dâng trào.
Hắn quay phắt đầu nhìn đám gia đinh.
Gia đinh kia sợ đến "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên hồi cầu xin: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng… tiểu nhân chỉ là kẻ hầu hạ tầm thường, thật sự không biết gì cả."
Ninh Trần nhìn chằm chằm hắn ta, nhấn từng chữ: "Đến Giám Sát Ty, tìm một người tên là Cao Tử Bình, thuật lại tất cả những gì đã xảy ra ở đây… Nếu không chuyển lời đến nơi đến chốn, ta giết sạch cả nhà ngươi."
"Tiểu nhân đi ngay, đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định chuyển lời đến nơi…"
Gia đinh run lẩy bẩy, lồm cồm đứng dậy rồi cắm đầu chạy.
Sắc mặt Ninh Trần lạnh như băng, sải bước về sân trước.
Nhưng vừa từ sân sau bước ra, Hồ Mậu Đức dẫn mấy gia đinh xông tới: "Đại nhân, việc này không như ngài nghĩ đâu! Người đàn bà kia không phải do chúng ta giết, ả tự sẩy chân rơi xuống giếng, đến khi chúng ta phát hiện, muốn cứu thì đã không kịp rồi."
"Đại nhân, lời ta nói đều là thật. Ả ở phủ ta, ngày thường chỉ giặt giũ làm lặt vặt. Ả là lúc giặt đồ bên giếng thì sẩy chân ngã xuống."
"Ta biết chúng a che giấu không báo là không đúng, ta có thể bồi thường cho nhà ả một trăm lượng bạc."
Ánh mắt Ninh Trần lạnh lẽo, không nói một lời, xông lên tung một cước.
Rầm!
Hồ Mậu Đức bị đá văng ngửa ra đất.
Ninh Trần rút đao, đâm thẳng vào bắp đùi hắn ta.
"Á…"
Hồ Mậu Đức gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết!
Vài gia đinh bên cạnh mặt mày tái nhợt, sợ đến run cầm cập.
"Ta là tú tài của Đại Huyền, không chứng không cứ mà dám đả thương ta, ngươi… á…"
Ninh Trần rút đao ra, lại đâm thẳng vào bắp đùi còn lại.
Hồ Mậu Đức đau đến gân xanh nổi hằn, gào rú điên dại.
Ninh Trần bất thần giằng đao ra, gác ngang cổ một gia đinh.
Gia đinh nhìn lưỡi đao còn nhỏ máu, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống, hoảng loạn thét lên: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…"
Ninh Trần lạnh giọng: "Khai thật, ta tha cho một mạng… dám nói nửa câu dối trá, mạng ngươi coi như hết."
"Ta, ta nói, ta nói… là thiếu gia. Thấy người đàn bà kia xinh đẹp, hắn bèn cưỡng bức làm nhục, còn giam ả lại."
"Hôm qua thiếu gia uống rượu, lại đến bắt nạt ả. Ả chống cự, dùng kéo đâm bị thương thiếu gia, nhân cơ hội chạy thoát… Thiếu gia đuổi đến sân sau, rồi… rồi quẳng ả xuống giếng."
"Lão gia biết chuyện, sai người đậy kín miệng giếng, còn hạ lệnh cho chúng ta, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến việc này."
"Sợ người nhà ả biết sẽ đi báo quan, ông ta còn sai người đến nhà bảo rằng ả mê thiếu gia nhà ta, ép chồng ả viết thư từ hôn!"
Ninh Trần giận đến toàn thân run rẩy.
Quá độc ác!
Nếu Sài Đại Tráng viết thư từ hôn, thì người vợ sẽ không còn dính dáng gì tới nhà họ Sài nữa… chết hay sống, họ cũng chẳng còn quyền hỏi tới.
"Đồ súc sinh."
Ninh Trần gầm gừ một tiếng, bước tới giẫm mạnh lên ngực Hồ Mậu Đức, vung cao đao trong tay.
Hồ Mậu Đức sợ đến hồn vía lên mây, hoảng hốt gào: "Ngươi định làm gì? Người không phải ta giết! Ta là tú tài của Đại Huyền, dẫu thật sự phạm tội cũng phải do Tam Ty hội thẩm rồi mới định tội… Ngươi giết ta, ngươi cũng chạy không thoát."
Ninh Trần nghiến từng chữ: "Hồ Mậu Đức, dung túng con làm ác, coi mạng người như cỏ rác, bao che tội phạm, tội chồng chất, dẫu chép hết tre trong rừng cũng không ghi xuể… tội đáng trảm!"
"Không! Ngươi không có quyền định tội ta, ngươi không được giết ta, ngươi… á…"
Trong tiếng thét kinh hoàng của Hồ Mậu Đức, thanh trường đao lạnh lẽo trong tay Ninh Trần bổ xuống.
Phập!!!
Máu bắn vọt xa ba thước.
Cái đầu của Hồ Mậu Đức suýt nữa bị chém lìa.
Vài tên gia đinh sợ đến ngồi bệt xuống đất, run như cầy sấy, mặt mũi không còn giọt máu.
Ninh Trần hất máu trên lưỡi đao, vừa định thẩm vấn mấy tên kia thì chợt nhận ra có điều không ổn.
Lúc này lẽ ra Hồ Mậu Đức phải nghĩ mọi cách cứu con hắn mới đúng, sao lại chủ động tìm tới y?
Ánh mắt Ninh Trần tối sầm, lập tức hiểu ra: Hồ Mậu Đức đang cố câu giờ.
"Hồ Cường đâu?"
Một gia đinh run rẩy đáp: "Thiếu gia đã được Lưu quản gia đưa đi rồi."
"Đưa đi đâu?"
"Tiểu… tiểu nhân không biết!"
Ninh Trần hừ lạnh một tiếng: sợ tội mà chuồn… đây là Kinh Thành, tưởng chạy thoát được sao?
Hắn vội ra sân trước, huýt sáo một tiếng, Điêu Thuyền lao vọt tới.
Ninh Trần tung mình lên ngựa, giục ngựa phóng khỏi phủ họ Hồ.
Từ đây đến Bắc Thành Môn là gần nhất, nếu Hồ Cường muốn đào tẩu ra khỏi thành, chắc chắn sẽ đi cửa Bắc.
Nếu không, cũng chẳng sao… chỉ cần còn trong thành, chẳng có ai là Giám Sát Ty không tìm ra.
Ninh Trần kẹp chân vào bụng ngựa, giục ngựa lao về phía Bắc Thành Môn.
Hắn phi như bay tới Bắc Thành Môn.
Quân giữ thành thấy áo vảy cá màu bạc trên người hắn, vội vàng hành lễ.
"Có thấy cỗ xe ngựa nào ra thành không? Trên xe có một công tử trẻ bị thương."
Hồ Cường bị hắn hành cho sống dở chết dở nên muốn trốn đi chỉ có thể ngồi xe ngựa.
"Có. Cỡ một nén nhang trước, có một cỗ xe ngựa ra khỏi thành, trên xe có một công tử bị thương, rất khớp với mô tả của đại nhân."
"Đa tạ!"
Ninh Trần giục ngựa đuổi theo.
Ngoài thành chỉ có hai con đường: một là quan đạo, một là đường dân thường hay đi.
Xe của Hồ Cường chắc chắn không dám hiên ngang chạy trên quan đạo ngay trước mắt bọn quân thủ thành.
Ninh Trần thúc ngựa phi như gió.
Trong thành vốn không thể phi nước đại, Điêu Thuyền bị gò cương bấy lâu.
Giờ ra ngoại thành, Điêu Thuyền bung hết vó, như một tia chớp đen xé gió, gió tạt rát mặt, làm mặt mũi Ninh Trần biến dạng, bụi cát tung mù mịt sau lưng.
Xe ngựa đương nhiên không thể nhanh bằng kỵ mã.
Huống hồ hắn cưỡi con chiến mã do Trần Lão Tướng quân tặng, tốc độ càng kinh người.
Chỉ một nén nhang sau, một cỗ xe ngựa đã lọt vào tầm mắt Ninh Trần.
Tên gia đinh cầm cương chợt nghe phía sau vang dồn tiếng vó.
Hắn ngoái đầu nhìn, khoảng cách còn xa nên không thấy rõ mặt mũi Ninh Trần, nhưng lại thấy rõ áo vảy cá màu bạc trên người hắn.
Sắc mặt gia đinh trắng bệch, hoảng hốt thét: "Lưu quản gia, thiếu gia… người của Giám Sát Ty đuổi tới rồi!"
Trong khoang xe, Lưu quản gia và Hồ Cường hồn phi phách tán.
Lưu quản gia thò đầu qua ô cửa nhỏ sau xe nhìn, chỉ một thoáng mặt mày đã tái mét, không còn hột máu.
"Mau, mau! Cho chạy nhanh nữa…"
Điêu Thuyền hí một tiếng dài, tốc độ lại bùng lên dữ dội.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất