Phùng Kỳ Chính nói: "Đừng nghe hắn ba hoa... có điều Bệ Hạ cũng chẳng ban thưởng gì cho Ninh Trần!" 

             Trần Xung thở phào, vừa cười vừa chửi: "Suýt nữa bị đệ dọa chết khiếp, ta còn tưởng Bệ Hạ ban cho đệ  ba thước lụa trắng treo cổ... Ai dè là giả, tiếc ghê!" 

             Ninh Trần tức điên, lao tới đá cho một phát. 

             Trần Xung lanh lẹ né ngay. 

             "Ôi... coi như tối nay kèo Giáo Phường Ty toi rồi!" 

             Phùng Kỳ Chính lườm hắn một cái: "Ta nói này, ngày nào cũng ăn ké tụi này, không thể đãi một bữa à?" 

             Trần Xung cười gượng: "Không phải ta keo kiệt đâu, chỉ là ở nhà quản chặt." 

             Ninh Trần thấy lạ: ở cái thế giới trọng nam khinh nữ này, sao Trần Xung lại bị quản chặt đến thế? 

             Phùng Kỳ Chính hì hì cười, mặt mũi đầy vẻ hả hê. 

             Trần Xung hơi ngượng, cắn răng như hạ quyết tâm, nói: 

             "Đợi tháng này phát nguyệt bổng, kiểu gì ta cũng mời huynh đệ một chuyến Giáo Phường Ty." 

             Phùng Kỳ Chính cười nhạo: "Thôi khỏi nhé? Ta không muốn nhìn ngươi bị đánh tím mặt sưng mũi đâu." 

             "Hả?" Ninh Trần ngạc nhiên: "Ý gì?" 

             Trần Xung trừng Phùng Kỳ Chính, bực bội: "Cấm nói! Nói là ta tuyệt giao với ngươi." 

             Phùng Kỳ Chính mặc kệ, hả hê bảo: 

             "Phu nhân của Trần Ngân Y là sư tỷ của hắn... Hắn mà dám không nghe lời là bị nện cho mặt mũi bầm dập." 

             Ninh Trần trợn tròn mắt. 

             Vừa nãy hắn còn nghĩ Trần Xung là người chồng thương vợ, hóa ra là đánh không lại. 

             Ninh Trần không nhịn được, cười rộ lên như heo kêu. 

             Trần Xung vừa thẹn vừa giận, đuổi theo đá Phùng Kỳ Chính: "Ngươi lắm mồm! Chỉ tại ngươi lắm mồm..." 

             Phùng Kỳ Chính bỗng khựng lại, ngoảnh đầu: "Tối nay Giáo Phường Ty, ta bao!" 

             Trần Xung lập tức tươi như hoa. 

             Phùng Kỳ Chính cười gian: "Tiếc là... không có phần ngươi!" 

             Mặt Trần Xung đơ ra. 

             Phùng Kỳ Chính nói giọng đểu: "Trừ phi... ngươi gọi ta một tiếng 'cha'?" 

             "Cha!" 

             Trần Xung không do dự lấy nửa khắc. 

             Ninh Trần sững sờ! 

             Đệt!!! 

             Tự trọng để đâu rồi? Hết sạch liêm sỉ. 

             "À đúng rồi, sao không thấy lão Phan, sáng cũng không thấy ông ấy." 

             Phùng Kỳ Chính làm mặt đểu, nháy nháy mắt: "Ngươi đoán xem?" 

             Ninh Trần dò hỏi: "Chẳng lẽ đến Giáo Phường Ty tìm Nam Chi cô nương rồi?" 

             "Ninh Trần, đừng nói bừa... Đầu lĩnh bọn mình tới Giáo Phường Ty điều tra đấy!" 

             Trần Xung nghiêm mặt nói. 

             Ninh Trần đảo mắt. 

             "Đúng, là đi tra án. Ta đoán chắc manh mối nằm trên giường của Nam Chi cô nương." 

             "Ta đoán quy trình phá án của lão Phan là... tóm hai đứa cầm đầu, trước tiên là 'dạy dỗ bằng miệng', còn thẩm vấn để sau, đảm bảo nước rút đá lộ!" 

             Phùng Kỳ Chính và Trần Xung sững ra, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ý tứ trong lời Ninh Trần. 

             Hai người nhìn nhau, cười hì hì đểu cáng. 

             "Tiên sinh đại tài, Trần Xung bái phục!" 

             "Văn nhân tài tử Đại Huyền nhiều không đếm xuể, tiên sinh xứng danh là người... 'bựa' nhất!" 

             Cả hai làm mặt đểu, chắp tay vái Ninh Trần. 

             "Cút xéo, đồ khốn!" 

             Ninh Trần vừa cười vừa mắng. 

             Đúng lúc ấy, Cao Tử Bình bước vào. 

             "Ninh Trần về rồi à?" 

             Ninh Trần gật đầu một cái. 

             Cao Tử Bình có vẻ rất sốt ruột, chẳng buồn xã giao, liền nói: "Phùng Kỳ Chính, Trần Xung theo ta đi, có án!" 

             Phùng Kỳ Chính hiếu kỳ hỏi: "Án gì?" 

             Cao Tử Bình nói: "Tịch biên!" (giết cả nhà) 

             Ninh Trần hứng thú hẳn. Hắn còn chưa từng thấy tịch biên bao giờ. 

             "Lão Cao, mang ta theo với?" 

             Cao Tử Bình nghĩ một thoáng, rồi gật đầu. 

             Trên đường đi, Cao Tử Bình kể sơ tình hình: 

             Từ Tân Giác, Thị Lang Bộ Hộ, tham ô nhận hối lộ, kết đảng mưu tư... Bệ Hạ hạ chỉ, cách chức điều tra, nam đinh đày biên ải, nữ quyến phát vào Giáo Phường Ty (tức bị sung làm quan kỹ/ca kỹ). 

             Canh Kinh giao vụ này cho Kim Y Trần Nhạc Chương của Tứ Xứ, Cao Tử Bình và những người khác hiệp trợ, cùng nhau tra xét. 

             Mấy người giục ngựa đến Phủ Thị Lang. 

             Chỗ này đã bị người của Giám Sát Ty phong tỏa rồi! 

             Trước cổng có Hồng Y đứng gác, thấy bọn Ninh Trần thì cho vào thẳng. 

             Bước vào Phủ Thị Lang, Ninh Trần không kìm được cảm thán: "Giàu thật đấy!" 

             Phủ Thị Lang là một khu nhà gồm bốn lớp sân, có hòn non bộ, ao vườn, cầu nhỏ nước chảy, xa hoa vô cùng, chẳng khác nào một Viên Lâm Tô Thị thu nhỏ. 

             Phùng Kỳ Chính cười: "Thị Lang Bộ Hộ mà không có tiền à?" 

             Mấy người vào nội viện, từ xa đã nghe tiếng khóc. 

             Người trong phủ cũng bị khống chế. 

             Nam đinh một bên, nữ quyến một bên. 

             Người già, phụ nữ và trẻ con bị người của Giám Sát Ty dọa sợ, chỉ biết sụt sùi khóc. 

             Giữa sân, đặt từng chiếc rương lớn, nắp mở toang, bên trong đầy vàng bạc châu báu, lại có danh vật thư họa, ngọc khí cổ ngoạn. 

             Đệt!!! 

             Mắt Ninh Trần tròn xoe! 

             Vị Từ Thị Lang này, tham không ít đâu. 

             Một trung niên cao lớn, mặc Kim Y, đứng quay lưng về phía bọn họ, trước đống tang vật vừa lục được. 

             Bên cạnh, một người trông như thư sinh đang ghi chép kê biên tang vật. 

             Cao Tử Bình tiến lên, cúi người thi lễ: "Trần Kim Y?" 

             Trần Nhạc Chương ngoảnh lại, liếc bọn Cao Tử Bình một cái, hờ hững ừ khẽ! 

             "Các ngươi qua bên kia đợi... Đây mới chỉ là một phần, tang vật chưa lục hết... Đợi kê ra hết, các ngươi đối chiếu một lượt rồi có thể về báo cáo." 

             "Vâng!" 

             Cao Tử Bình dẫn mấy người Ninh Trần lui sang một bên, bọn họ vốn đến để hiệp trợ, nên phải nghe Trần Nhạc Chương phân công. 

             Ninh Trần quan sát Trần Nhạc Chương: người cao lớn vạm vỡ, mặt phệ, râu quai nón, mắt tam giác, trông rất dữ dằn. 

             Ninh Trần không ưa hắn, vì hắn tin nhìn mặt biết lòng. 

             "Mẹ nó, thế này thì hết cửa kiếm chác rồi!" 

             Phùng Kỳ Chính lầm bầm. 

             Ninh Trần nhìn sang: "Ý gì? Chẳng lẽ còn dám thó riêng mấy thứ này à?" 

             Phùng Kỳ Chính hạ giọng: "Đấy là luật bất thành văn của Giám Sát Ty... Lúc tịch biên, vơ chút đỉnh cũng chẳng sao, miễn đừng quá tay." 

             "Nếu đầu lĩnh ở đây thì tốt, chuyện béo bở thế này đâu rơi vào tay  Trần Kim Y." 

             Canh Kinh và Phan Ngọc Thành vào Giám Sát Ty cùng lúc, Phan Ngọc Thành tính tình trầm lặng, không tranh không đoạt... nên bình thường Canh Kinh ưu ái Nhất Xứ hơn. 

             Giám Sát Ty chia tám Xứ, Ninh Trần thuộc Nhất Xứ, mỗi Xứ do một vị Kim Y chỉ huy. 

             Ninh Trần đang định hỏi Phùng Kỳ Chính trước kia tham gia tịch biên đã "thó" được bao nhiêu thì bỗng một tiếng kêu thảm từ dãy phòng phía tây sau lưng họ vang lên. 

             Ninh Trần giật mình, ngoảnh lại. 

             "Chuyện gì thế?" 

             Phùng Kỳ Chính còn chưa kịp mở miệng, Cao Tử Bình đã nói trước: "Có lẽ gặp người chống cự." 

             Ninh Trần lắc đầu: "Quả là dại, trước mặt Giám Sát Ty mà còn chống, nghe giọng hình như là nữ..." 

             Lời của hắn còn chưa dứt, một cánh cửa ở dãy phòng phía tây mở ra, một Ngân Y vừa kéo quần, mặt nở nụ cười dâm đãng, bước ra. 

             Sắc mặt Ninh Trần chợt trầm hẳn xuống. 

             Hắn sải bước về phía dãy phòng phía tây. 

             Mặt Cao Tử Bình biến sắc: "Ninh Trần, quay lại!" 

             Ninh Trần coi như không nghe thấy. 

             Trần Nhạc Chương ngoảnh đầu nhìn: "Hắn chính là Ninh Trần?" 

             Cao Tử Bình đáp: "Đúng." 

eyJpdiI6IkdwRHpHT2NcL2NNU2Y0NytkKzZCNTR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlQ3R1I3VlBHRERPRW1uYUJ0STMremFLa0hiUUY1NjFxTHZUQU0xZHZKb2JBYjFadmRQblhcL1Z5QnBwd2MzZG9KNWZoVnFVeGtvWGdOT1pTTFh0SHVZU2x6ZUZ1VHZwUHNZOU1qMzVTUUNTQkVQbmIyQjBlaUlybWhnbThvclVcL0VHZlB3U0tIYVNSWlBFSkxVWDRDM3kyVDVnN29DQ3FZV09QazAwcDlObkJOUHh6RnBWVlNpRnZ3SGVBclNPV0czNExiU0hZR2RIZEc3SWFKMisxK2N6NzFITWQ1MWtXZkowdHowRnFQVThydkk0d3dlZzFEOXNNWFhhUXcrZFUyVFNjMTA1UDJDeHVaRkh5Z2dnWDFpOERnQm9XXC9pNnozcHo5U1dsbGE0VWkzVG9FRms3ZzI0Rm9sWGh3eVhVVFJLIiwibWFjIjoiOTQzYzhjYWM3MzVkZGI3MzkzNTVmNWU3NDA5NzgyNTc5ZDgyZDc1MDVlM2ZhMGJmM2U5M2EyNjEzOWE1NzY2NSJ9
eyJpdiI6ImdyOGNuNmY3T0l3S2VZUVExTkF6dGc9PSIsInZhbHVlIjoiUWlGdDVNXC9uMGRXWXFTVUxjOG85WjhaWWVXd2NVN3BcL3BidWFUajd3SkZTYnR0bFlqbHdcLzRyVG9NYnJWWG1md3lGZVBYYk1NRUt4bndtOWhXN1lOZm01aEZaZWNxTGFEYXRXa2labmdLcitjSm9cL3M2cjNOYk5GclFndGQ4eXhcL0NCRG1xQXpITGhscHFxMjZMaTU1RE1XZDRFWHIwVWNsTXVBbFY5Z3l4ZGdKSnpmK1BOQkdyUmZOTEZnMWlxdjVtQXlKS0gxbVRzNm40TmpzTmdYK2xPMWowUjJYUUZRU1FHbVFhK0RoeG5TK3NSaStLb2kyREwrRTc5QzFIdzlvWFwvUDdNcjdjemJBcWJnOXVaZVJ1ZnVBUlVlcUJ4dmhFSXlncVZrSDFWSWpBazdFbHhCOFwvbjNucGMrbFwvRHlXRyIsIm1hYyI6IjM3MmQ0ZWExMzU5OTJiM2EwOGI2N2EyNzk5ZTYwNjFkODY2YjU3YWZkMzI4NTRmMDdhYTljZTE3ZWFlZjNlYzcifQ==

             Hắn ngoảnh đầu nhìn... trong khoảnh khắc, sắc mặt u ám đến đáng sợ, ánh mắt ngập tràn sát khí.

Ads
';
Advertisement
x