Canh Kinh và mọi người mãi một lúc sau mới hoàn hồn.
Phùng Kỳ Chính xoa tai: "Ninh Trần, thứ đệ làm là cái gì vậy? Pháo nổ cỡ lớn à? Suýt nữa bị đệ làm điếc tai rồi."
Ninh Trần mỉm cười thần bí, vẫy tay gọi bọn họ lại.
Mọi người xúm lại, ai nấy đều khó hiểu.
Ninh Trần chỉ cái lỗ trên thân cây, cười: "Nhìn kỹ đi!"
Mấy người ghé sát lại nhìn một lúc mới thấy trong đó găm một viên đạn bằng sắt.
Canh Kinh như sực hiểu ra, kinh hãi hỏi: "Viên sắt này bắn ra từ cái pháo lớn của ngươi à?"
"Pháo cái gì mà pháo lớn? Cái này gọi là hỏa thương."
"Viên sắt này là từ hỏa thương của ngươi bắn ra?"
Ninh Trần khẽ ừ một tiếng.
Canh Kinh tò mò hỏi: "Dùng vào việc gì?"
Ninh Trần: "Hả?"
"Dĩ nhiên là để giết địch rồi."
Canh Kinh cau mày chán ghét: "Thế sao không dùng cung tên? Thứ này chế tác chắc chắn rườm rà phức tạp, còn cung tên thì dễ làm, dễ dùng… mà uy lực lại mạnh hơn cái thứ của ngươi."
Ninh Trần nghe thế thì không phục: "Canh đại nhân bảo hỏa thương của ta không mạnh bằng cung tên à?"
Phùng Kỳ Chính cười hì hì: "Đúng là còn thua cung tên… Xạ thủ trong quân, cách chừng mười trượng, bắn xuyên cây này chẳng khó, bọn ta cũng làm được… hỏa thương của đệ đến cái cây còn chẳng xuyên nổi."
Khóe miệng Ninh Trần giật mấy cái.
Khẩu súng hắn cực khổ mới làm ra lại bị chê thua cả cung tên?
Có điều khẩu này chế tác quá thô, uy lực đúng là chưa mạnh.
"Có lẽ các vị nói cũng có lý, nhưng nói đến khả năng giết địch thì cung tên không thể mạnh bằng hỏa thương… Mũi tên bay còn nhìn thấy đường bay, địch vẫn kịp phản ứng; hỏa thương vừa khai hỏa, viên đạn bay đi mắt thường không tài nào thấy kịp, muốn phòng cũng không kịp."
"Ở cự ly gần mà khai hỏa, đủ xuyên giáp trụ."
Giáp trụ của Đại Huyền ghép bằng những mảnh sắt nhỏ, như ngói lợp, lớp nọ đè lớp kia… nhưng để giảm trọng lượng, lá sắt đều rất mỏng, chừng hai ba ly thôi… bắn ở cự ly gần thì giáp ấy chịu không nổi.
Nhưng Đại Huyền còn có một đội tinh nhuệ là quân giáp nặng… giáp trên người họ thì dày và cứng, khẩu súng thô này e là khó xuyên nổi trọng giáp của họ.
Canh Kinh cười: "Không ai nhìn thấy ư? Thần kỳ như ngươi nói thật sao?"
Ninh Trần trợn mắt: "Nếu đối phương dùng cung tên, ta đảm bảo hắn còn chưa kịp giương cung lắp tên đã bị ta bắn gục."
Canh Kinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ninh Trần, bắn thử vào ta xem."
Ninh Trần: "Hả?"
"Canh đại nhân, ngài nghiêm túc đấy chứ?"
Canh Kinh gật đầu.
"Ta muốn xem rốt cuộc thứ này có thần thông như lời ngươi nói không."
Ninh Trần nghiêm mặt: "Canh đại nhân, đừng đùa… tuy chỉ là bản thô sơ, nhưng uy lực đủ xuyên thủng đầu người một cách dễ dàng."
Canh Kinh cũng nghiêm túc nói: "Ninh Trần, nếu thứ này thật lợi hại như ngươi nói… ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì không?"
Ninh Trần cười: "Nghĩa là chiến lực của tướng sĩ Đại Huyền sẽ tăng vọt."
Canh Kinh gật đầu: "Nếu thứ này thực sự giúp tướng sĩ Đại Huyền giảm thương vong… Ninh Trần, tên ngươi sẽ được ghi vào sử sách Đại Huyền, lưu danh muôn thuở."
Khóe miệng Ninh Trần giật nhẹ: thôi xin kiếu… thứ này mà đem ra chiến trường, kẻ địch thể nào cũng "hỏi thăm" mười tám đời tổ tông của ta!
Ở Đại Huyền hắn có thể lưu danh trăm đời thật, nhưng sang nước khác thì ô danh vạn năm.
"Ninh Trần, cứ nhằm vào ta… ta muốn xem viên đạn của ngươi nhanh hơn, hay đường đao của ta nhanh hơn."
Ninh Trần lắc đầu: "Thôi, đừng. Thứ này sinh ra để đối phó kẻ địch, không phải để chĩa vào người phe mình."
"Ta bảo làm thì làm, lắm lời gì thế? Sao, không tự tin với đồ của mình à?"
Ninh Trần hơi bực: thứ hắn khổ công làm ra lại bị xem nhẹ.
"Được, có bị thương thì đừng trách ta."
Canh Kinh mỉm cười; hắn cực kỳ tự tin vào thực lực của mình.
Là Tử Y duy nhất của Giám Sát Ty, ở chốn giang hồ Canh Kinh cũng thuộc hàng cao thủ số một số hai.
Canh Kinh lùi lại mấy bước, trường đao rút khỏi vỏ.
"Ninh Trần, bắt đầu đi!"
Ninh Trần lấy thuốc nổ và viên đạn ra, bắt đầu nạp.
Thấy nạp đạn lằng nhằng như thế, mọi người càng thấy thứ này đúng là không bì được cung tên.
Ninh Trần nạp xong.
"Canh đại nhân, ngài lùi thêm chút nữa đi, khoảng cách này ngài tránh không nổi đâu."
Canh Kinh hừ khẽ, tỏ vẻ khinh thường.
Phùng Kỳ Chính cười nói: "Ninh Trần, e là đệ chưa biết bản lĩnh của Canh Tử Y… đừng nói cái của nợ này, dẫu trăm cánh cung lớn cùng chĩa vào, trăm tên cùng lúc, cũng chẳng sứt mẻ nổi một sợi lông của hắn."
Ninh Trần không đáp, chỉ cười.
Hắn nâng nòng chĩa về phía Canh Kinh, mỉm cười hỏi: "Canh đại nhân, sẵn sàng chưa?"
Canh Kinh tự tin đáp: "Tới đi!"
Đoàng!
Âm thanh như sét đánh, lửa lóe lên kèm khói đen tỏa ra.
Lần này ai nấy đều rút kinh nghiệm, vội bịt tai lại.
Tiếng súng vừa dứt, họ vội nhìn về phía Canh Kinh.
Chỉ thấy Canh Kinh mặt mũi ngơ ngác.
Ông ấy cúi đầu nhìn, thấy mình không hề hấn gì, rồi ngẩng lên nhìn Ninh Trần: "Ngươi giở trò quỷ gì thế? Sao chẳng thấy viên sắt nào bắn ra?"
Ninh Trần mỉm cười, chỉ ra sau lưng Canh Kinh: "Canh đại nhân, nhìn bức tường đi."
Canh Kinh ngoảnh lại, sắc mặt liền biến, con ngươi chợt co lại… chỉ thấy trên tường xuất hiện một lỗ to cỡ nắm tay trẻ con.
Ông ấy bước tới xem, sắc mặt càng lúc càng nghiêm.
Gạch tường vỡ toác, viên sắt ghim sâu vào tường chừng ba bốn tấc.
Phùng Kỳ Chính và mọi người đều sững sờ… Canh Tử Y mà cũng không đỡ nổi?
Trong lòng Canh Kinh còn chấn động hơn: đâu chỉ là không đỡ nổi, hắn còn chẳng kịp nhìn thấy đường đạn.
Thứ này quả như Ninh Trần nói, nhanh đến mức không thể nhìn thấy.
Nếu vừa rồi Ninh Trần chĩa thẳng vào hắn mà nổ súng, chẳng phải là hắn còn chưa kịp phản ứng đã mất mạng rồi sao?
Trong lòng Canh Kinh dâng lên một luồng lạnh buốt, nghĩ mà còn rùng mình.
Ninh Trần cười hỏi: "Canh đại nhân, thế nào?"
Sắc mặt Canh Kinh tràn đầy kinh ngạc, nhìn Ninh Trần: "Vừa rồi ngươi cố ý bắn lệch phải không?"
Ninh Trần cười: "Ta đâu thể thật sự chĩa súng bắn ngài được? Nhỡ làm ngài bị thương… Bệ Hạ chẳng chém ta mới lạ."
Canh Kinh nghiêm nghị nói: "Ninh Trần, thứ của ngươi… quá đáng sợ!"
"Vừa rồi nếu ngươi nhắm thẳng vào ta, e rằng ta sớm đã mất mạng."
Phùng Kỳ Chính và những người khác trố mắt há hốc mồm.
"Canh Tử Y, thứ này thật sự lợi hại hơn cung tên ư?"
Canh Kinh gật đầu: "Không những hơn cung tên… tốc độ bắn của thứ này mắt thường hoàn toàn không theo kịp."
"Nếu tướng sĩ Đại Huyền đều được trang bị thứ này… ra chiến trường ắt hẳn sẽ vô địch bốn bề."
Phùng Kỳ Chính chạy lại: "Ninh Trần, cho ta xem hỏa thương của đệ."
Ninh Trần tiện tay đưa qua, dặn: "Nhớ kỹ, đừng bao giờ chĩa nòng vào người phe mình."
Phùng Kỳ Chính gật đầu, lật qua lật lại ngắm nghía hỏa thương trong tay, lầm bầm: "Cũng khá nặng… thứ này lại lợi hại đến thế, ngay cả Canh Tử Y cũng đỡ không nổi, vậy mang theo cái này có phải là vô địch thiên hạ không?"
Ninh Trần cười: "Không khoa trương như ngươi nói đâu; đối phó binh tốt tầm thường thì được, chứ gặp cao thủ là không ăn thua."
"Canh Tử Y là cao thủ trong các cao thủ, đến hắn còn đỡ không nổi mà."
Dù sao đây cũng chỉ là bản chế tạo thô sơ; độ chính xác và tốc độ bắn làm sao sánh được với súng ống của thời hiện đại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất