"Ninh Trần, cút ra đây cho ta."
"Nhị công tử, xin đừng vào... Tứ công tử nhiễm phong hàn, kẻo lây sang công tử."
"Cút! Đồ nô tài đáng chết, dám cản đường ta? Bảo thằng tạp chủng đừng có giả chết nữa, mau cút ra đây gặp ta!"
Giữa chuỗi chửi rủa còn xen lẫn một cái tát giòn rền.
Ninh Trần giật mình tỉnh giấc.
Hắn ngơ ngác đảo mắt nhìn căn phòng chật hẹp.
Bàn vuông, ghế đẩu tròn, một chiếc giường cũ mèm, chẳng còn gì khác.
Đây là đâu?
Đang lúc hoang mang, những mảnh ký ức ào ạt đâm sầm vào đầu hắn, cơn đau dữ dội suýt làm hắn ngất xỉu.
Nhưng cơn đau đến nhanh mà qua cũng nhanh.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nét mặt trở nên cổ quái... Không ngờ... hắn lại xuyên không rồi.
Vốn dĩ hắn là chỉ huy một đội đặc nhiệm trên Trái Đất. Trong lúc đấu súng với địch, hắn trúng đạn vào chỗ hiểm và ngã xuống vì Tổ quốc.
Chết rồi, vậy mà lại xuyên vào người có cùng họ tên này?
Đây là Đại Huyền Hoàng Triều.
Một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử mà hắn biết.
Có điều, chủ nhân trước của thân xác này thì đúng là thảm thương.
Cha là Ninh Tự Minh, Thượng thư Bộ Lễ, chính nhị phẩm.
Vậy mà Ninh Trần ở trong nhà này còn chẳng bằng kẻ hầu.
Năm xưa, Ninh Tự Minh vào kinh ứng thí, hứa với mẹ của Ninh Trần rằng đỗ đạt vinh quy thế nào cũng quay lại đón bà.
Ai ngờ một đợi là năm năm.
Thực ra, cách đây năm năm Ninh Tự Minh đã đỗ Bảng nhãn, được Tả Tướng đương triều để mắt, rước ái nữ Tả Tướng về làm vợ, con cái đã ba đứa.
Đại Huyền Hoàng Triều coi hiếu đạo làm đầu, lần này y quay về chỉ để tế tổ.
Mẹ của Ninh Trần tuyệt chẳng hay biết gì, còn tưởng y trở lại để đón bà vào kinh hưởng phúc.
Nào ngờ, sau một đêm mây mưa, tên cầm thú ấy phủi tay bỏ đi, biền biệt không quay lại!
Sau đó, mẹ Ninh Trần phát hiện mình mang thai.
Khi Ninh Trần bảy tuổi, bà uất ức sinh bệnh rồi qua đời.
Về sau, hắn sống nhờ ăn xin, ăn cơm trăm họ mà lớn.
Đến năm mười hai tuổi, Ninh Tự Minh sai người tìm được hắn, rước hắn về nhà họ Ninh.
Về sau hắn mới biết, chẳng phải do lương tâm y trỗi dậy, mà vì sợ ảnh hưởng tiền đồ.
Ninh Tự Minh nhận được tin đối thủ chính trị đã đánh hơi chuyện y phụ vợ bỏ con, bèn cấp tốc đón hắn về, lại còn dệt nên một câu chuyện hoàn hảo để che mắt thiên hạ.
Nhưng chủ mẫu nhà họ Ninh là Thường Như Nguyệt cùng ba đứa con trai của bà ta, sợ hắn sau này tranh gia sản, nên vốn dĩ khinh ghét, hắt hủi.
Hắn ngày ngày khép nép lấy lòng, đổi lại chỉ là những trò ức hiếp càng lúc càng quá quắt.
Dù bị sỉ nhục thế nào, hắn cũng không dám hé răng, bởi hắn không muốn quay lại kiếp lang thang ăn mày.
Nào ngờ, dẫu hắn có cúi đầu thế nào... bọn họ cũng chẳng coi hắn là người một nhà, thậm chí còn muốn lấy mạng hắn.
Đã vào thu mà Ninh Trần vẫn mặc áo mỏng, rốt cuộc nhiễm phong hàn.
Chúng không những không cho mời lang trung chữa trị, còn lén dội nước lạnh lên chăn đệm của hắn.
Kết cục bệnh nặng không ai chữa, hắn tắt thở.
Hắn khẽ thở dài. Với chủ nhân trước của thân xác này, hắn chỉ có tám chữ: Thương cho số phận, giận sự yếu hèn!
Đúng lúc ấy, cửa mở.
Một lão già khập khiễng mặc áo vải thô bước vào.
Thấy Ninh Trần đang ngồi trên giường, lão sững lại rồi mừng quýnh: "Tứ công tử, người tỉnh rồi? Tốt quá, tốt quá..."
Lão già tập tễnh này đã ở Ninh Phủ từ rất lâu, lúc Ninh Trần được rước về thì lão đã có mặt ở đó... Người khác gọi lão là Lão Sài, còn Ninh Trần gọi là Sài thúc.
Sài thúc là người đối xử tốt với Ninh Trần nhất trong phủ.
Bình thường Ninh Trần chỉ ăn đồ thừa, thường xuyên chẳng đủ bụng, đều là Sài thúc bớt khẩu phần của mình cho hắn.
"Tứ công tử, người còn bệnh trong người, mau nằm xuống..." Sài thúc vừa nói, vừa thoăn thoắt rót chén nước bưng tới. "Nào, Tứ công tử, uống chút nước... Đói rồi phải không? Ta lát nữa..."
Lời còn dang dở thì rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đá tung.
Một thiếu niên vận gấm vóc, hống hách càn rỡ xông vào.
Ninh Hưng, nhị ca của Ninh Trần.
Thấy Ninh Trần, Ninh Hưng lập tức chỉ tay quát: "Ta biết ngay đồ tạp chủng nhà ngươi đang giả bệnh... Giao ngọc bội của ta ra, không thì hôm nay ta đánh chết ngươi!"
"Nhị công tử, Tứ công tử vừa mới tỉnh, có gì xin để lát nữa hẵng nói?"
Sài thúc vội vã chặn Ninh Hưng lại.
Ninh Trần vừa thoát chết, mới tỉnh dậy, thân thể suy nhược, sao chịu nổi trận đòn độc của Ninh Hưng.
Sài thúc từng thấy Ninh Hưng đánh Ninh Trần, ra tay không biết nặng nhẹ, toàn đánh thừa sống thiếu chết.
"Cút, đồ nô tài!"
Năm nay Ninh Hưng mười bảy tuổi, thân hình vạm vỡ, tung một cước đá Sài thúc ngã nhào, rồi chỉ thẳng vào lão mà chửi: "Đồ nô tài, mày dám giúp thằng tạp chủng này lừa tao à? Xem tao không đánh chết mày!"
Thấy Ninh Hưng còn muốn động thủ, mắt Ninh Trần thoáng trầm xuống, nhưng trên mặt lại gượng cười nịnh bợ: "Nhị ca, xin lỗi, ta trả ngọc bội cho huynh... huynh đừng giận nữa!"
Vừa nói, hắn vừa lần mò ở đầu giường.
Ninh Hưng sải bước tới: "Ta biết ngay ngọc bội của ta là do đồ tạp chủng ngươi trộm... Dám ăn cắp ngọc bội của ta, đợi phụ thân về, ngươi đừng hòng yên thân."
Hôm qua, gặp Ninh Trần xong, hắn bèn kêu mất ngọc bội, một mực vu cho Ninh Trần ăn cắp, dây dưa không dứt.
Còn mất thật hay giả, chỉ mình Ninh Hưng biết.
"Tìm thấy rồi!"
Ninh Trần bỗng nói, rồi chìa tay ra.
Ninh Hưng dán mắt vào tay hắn, nhưng khi hắn xòe tay, lòng bàn tay lại trống trơn.
Ninh Hưng sững người, còn chưa kịp phản ứng, Ninh Trần đã chộp chiếc gối sứ ở đầu giường, giáng mạnh lên đầu gã.
Bộp!
Một tiếng "bốp" khô khốc vang lên, chiếc gối sứ vỡ tan.
Ninh Hưng loạng choạng lùi mấy bước, suýt ngã, đầu lập tức máu me đầm đìa.
Gã trừng mắt nhìn Ninh Trần, đến tiếng kêu cũng quên mất.
Bởi gã không dám tin: Ninh Trần dám đánh gã?
Trước kia, mặc cho bọn họ bắt nạt thế nào, Ninh Trần cũng chưa từng đánh trả, mắng cũng không dám, dù lỗi có phải của hắn hay không, cuối cùng hắn đều khúm núm xin lỗi, cầu xin tha thứ.
Sài thúc cũng sững người!
Một lúc lâu sau Ninh Hưng mới hoàn hồn, thét lên một tiếng thảm thiết, chỉ tay vào Ninh Trần gào:
"Ngươi dám đánh ta? Đồ tạp chủng mà dám đánh ta?"
Ninh Trần kẹp mảnh gối sứ vỡ trong tay, lạnh băng nói: "Ta không chỉ dám đánh ngươi, ta còn dám giết ngươi nữa, tin không?"
Bị ánh mắt của Ninh Trần dọa cho rùng mình, toàn thân Ninh Hưng run lên, gã quay đầu chạy thục mạng ra ngoài, miệng hô hoán "giết người, giết người!"
Sài thúc lồm cồm bò dậy, hoảng hốt: "Tứ công tử, giờ... giờ phải làm sao?"
Ninh Trần chỉ nhìn Sài thúc, không nói.
"Tứ công tử, người không sao chứ?"
Tưởng hắn bị dọa đến ngẩn người, Sài thúc lo lắng hỏi.
Ninh Trần khẽ mỉm cười, điềm nhiên bảo: "Sài thúc, thúc đi kiếm thật nhiều củi, rồi lấy thêm ít dầu thông về đây."
Sài thúc chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn vâng lời đi làm.
Hắn lầm bầm một câu.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất