Cô không hề quan tâm xem Phó Kình Hiên thế nào, cô chỉ lo lắng cho bà cụ. 

Giữa hai anh em Phó Kình Hiên và Phó Kình Duy, bà cụ thương nhất là Phó Kình Hiên. Anh xảy ra chuyện, bà cụ chắc chắn chịu đả kích lớn. 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói mệt mỏi của bà cụ truyền đến: “Dương Dương à, cháu nhớ bà nội sao?" 

"Vâng, cháu nhớ ạ" Sắc mặt Bạch Dương dịu xuống, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà không sao chứ?" 

Bà cụ biết cô ám chỉ điều gì, mỉm cười hiền hòa: “Không sao" 

"Nhưng cháu nghe giọng nói của bà... giống như kiệt sức vậy.." Bạch Dương vẫn thấy không yên lòng lắm. 

Bà cụ nhìn cháu trai nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, thở dài: “Dương Dương cứ yên tâm đi. Bà chỉ không nghỉ ngơi tốt thôi, đừng lo lắng." 

Kình Hiên xảy ra chuyện lớn như vậy, bà cụ làm sao có thể ngủ được. 

Cho nên, bà cụ vẫn trông ở đây từ tối hôm qua, chưa hề chợp mắt. 

"Là vậy ạ." Bạch Dương thấy bà cụ không giống như đang lừa cô, trong lòng cũng bớt lo lắng. 

Sau đó, cô lại khuyên: "Bà nội, cháu biết Sếp Phó xảy ra chuyện, trong lòng bà chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Bà lớn tuổi rồi, phải cố gắng chú ý giữ sức khỏe đấy" 

Bà cụ cười, tiếp lời: “Được được được, bà nội biết rồi. Chờ Kình Hiện tỉnh lại, bà nội sẽ đi nghỉ, được không?" 

"Sếp Phó còn chưa tỉnh lại sao?" Bạch Dương nhíu mày. 

Lúc anh xảy ra tai nạn giao thông vào tối qua, có lẽ là khoảng mười một giờ đêm, bây giờ đã qua chín giờ còn chưa tỉnh lại. 

Xem ra, anh bị thương hơi nặng đấy. 

Bà cụ lắc đầu: “Chưa, bác sĩ nói Kình Hiên bị tổn thương đến nội tạng và đầu, cho nên sẽ không tỉnh lại sớm như vậy. Đúng rồi Dương Dương, cháu có muốn qua thăm Kình Hiên không?" 

"Không đâu, bà nội" Bạch Dương hạ mí mắt xuống, cười nhạt từ chối: “Cháu và Sếp Phó đã ly hôn từ lâu, không thích hợp" 

"Vậy được rồi" Bà cụ hơi thất vọng, thở dài một tiếng. 

Sau đó, Bạch Dương nói chuyện tiếp với bà cụ một lúc, mới cúp máy. 

Cô thu dọn xong, đi ra ngoài thì đã gần chín giờ. 

Bạch Dương lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lúc đi ngang qua con đường ở cửa tây của vịnh Tiên Thuỷ, cô giảm tốc độ xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Đây là chỗ xảy ra tai nạn giao thông tối qua, nhưng bây giờ đã được quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra vụ tai nạn giao thông từng xảy ra. 

Lại nói tiếp, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao Phó Kình Hiên lại xảy ra chuyện ở đây. Điều này lại liên quan gì tới cô chứ? 

Bạch Dương mỉm cười, đeo kính râm lên, một lần nữa tăng tốc rời đi. 

Bên phía bệnh viện. 

Bà cụ đang ngồi bên giường bệnh, cầm cốc nước và bông tăm thấm ướt môi cho Phó Kình Hiên. 

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, bà cụ không hề ngẩng đầu lên, chỉ đáp hai chữ: “Vào đi" 

Cửa mở ra, Cố Tử Yên ôm một bó hoa Bách Hợp bước vào, nhìn thấy bà cụ thì dường như giật mình, khiếp sợ nói: “Bà cụ, bà cũng ở đây ạ?" 

Bà cụ nhíu mày phiền chán. 

Bà cụ không ưa gì dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của người phụ nữ này, giống như ai bắt nạt cô ta vậy. 

Loại người như vậy thậm chí còn chẳng bằng một ngón tay của Dương Dương, cũng không biết Kình Hiên rốt cuộc cảm thấy cô ta tốt ở điểm nào. 

Bà cụ không vui, lườm Phó Kình Hiên, sau đó thản nhiên trả lời: "Cháu tôi xảy ra chuyện, tôi không ở đây, vậy cô nói cho tôi biết, tôi nên ở đâu?" 

"Không không không, cháu không phải có ý này. Cháu chỉ thấy bất ngờ vì bà lớn tuổi như vậy, không ở nhà nghỉ ngơi, còn tới chăm sóc Kình Hiên thôi" Cố Tử Yên cố nén cơn giận trong lòng xuống, xua tay giải thích. 

Sớm biết bà già này ở đây, cô ta đã chờ đến tối mới qua. 

Bà già này lần nào gặp cô ta cũng tỏ ra khó chịu. Cứ chờ mà xem, chờ tới lúc cô ta trở thành vợ của Kình Hiên, cô ta chắc chắn phải cố gắng giày vò bà già này, để cho bà ta hối hận vì bây giờ đối xử với cô ta như thế. 

eyJpdiI6IktsTGpwR1BaZzhEVFF5Nmh0UFVPaXc9PSIsInZhbHVlIjoiNUwxMnR2MzVPTGhZaDg5XC9FNGFcL2ZwZVBrUlFUak1GUWVQMVY4WjA1WE4rcVVDWTVQM0s3NzdOcUI5eUxRVFVJZGgrdXZLYWdPN3FDRVJyOThBOFkwR2FVaVpGaGhUVGtFVGlZa3IzelIwSHROS3N4VUo2dEIwK1wvV3cyV0xLVUtzK1Q0U2JacXo5V2l5aE9BUlV0eVlGT29pXC9PSURXVU1HalRuK1pGM0h0d29FV3ZRdTcxMnNHZ051aUY1OFdWcytaY2J4SUhOODQ0QU9cLzJ1UW9UTm5vK2FOOHRYR2lNMzZjVXRrMnRhSm54WExLNWVYRm5QOEx6XC9iXC9OWm1xRWJSOXVnQ1B4VnJkM21veFVyUzNXQXd3PT0iLCJtYWMiOiIyNTVkOGYyN2Q1NjM3YWQ2YjJhYWU2Y2U5OGJiZjQ0ZTkxOTNjZGY2NzhkOWY2M2Q2NTAxNzZmZTdlMmE3NGQzIn0=
eyJpdiI6ImNRTFBGVmxRTnI5TnBUbHBRUWdBRlE9PSIsInZhbHVlIjoiV05sZ29YUk9sbStBaDQwczlFOXZCV0pJMFgwZkFTVnVFTk04R1phb0JQNnlkOExVbVF2SWNwdkxueDA1NTVQWFdkNVwvelpiaVlEZ2hjQ09FY2FPRFlHN2h4VWx1a2R1aEtYdmZlbm5kYlBXXC83aWttRTVLVlNQY2ZUZlZIWGltcHZyOTdEQmM4Wk43d3pTXC9QSWNmVWwrT0RDaU1WT1c2MVpHM2hcLyt6YXhwaGVNY2tGQ0I5eGtaSXJCQU9ObjMxXC9SKzhtYURuRE5VMjJIOVp3Qnhic1dXaGozbVJDczhEK3RsZTRUK3FPMW5qWm84em5FMjBhWm5xY1B0U3pkWFRvVTVFNk5EeFBicnlXYjBwSkczXC9XcnZLXC9cL0ZpUDFmcEZyMnIySmVDN0U4YkpyR3k3eXE3RmIrelYxSWpWbTFXcHVpUzRBUlhWRUkwdHBQRlgyN1Q4UUIzdlpMSndXWFlhTzhCOHluWDN1TzN5aUJ0blpcL3NwOGdtNUhTa0pkQjhBdTVmdWZMczRGenR5TjlteDBHWnIzUG9lbU1NMFdpbnQ4VXltcXZlU2ZtR2hcL0F1YmhoR3cxUDBYRkpDSXRsc1hXXC9nMFA2b2tXakhPdDEwdjR1T0krYXBpa2lWbnMxdzdPK3E5YVpVdUN0TT0iLCJtYWMiOiIzYmQ0NDBiNzgyYzNkOGFhMDNlOWYyMGVjNmQ0MDY5ZGNkNDk0YWEzZjYwODI1YTQ3NjllZTUwYmNhNDc3MGQ4In0=

"Chờ đã, cô vừa nói cô không biết Kình Hiên thích hoa gì?" Bà cụ đột nhiên nheo mắt lại.

Ads
';
Advertisement
x