Người này thật ra có phần đáng yêu.
Cô khó tin nổi, cậu ta lại do Vu Y Cơ, người phụ nữ thô tục và kém cỏi này sinh ra.
"Được rồi, bà muốn báo cảnh sát bắt tôi, tôi đoán không có khả năng lắm đâu" Bạch Dương che miệng ngáp một cái, thản nhiên nói.
Mắt Phó Kình Duy sáng lên, lập tức nhìn cô.
Lẽ nào chị Bạch Dương có cách?
Vu Y Cơ bĩu môi khinh thường: “Cô nói không có khả năng là không có khả năng sao? Cô tưởng cô có thể ngăn cản được tôi chắc?"
"Tôi sẽ không ngăn cản bà. Thật ra, bà có thể đi báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Chờ xem tới lúc đó, người bị bắt là tôi hay là bà" Bạch Dương mỉm cười trả lời. Vu Y Cơ nhìn nụ cười này của cô, trong lòng tự nhiên thấy hơi bất an: “Cô... Cô có ý gì?"
"Rất đơn giản. Đầu tiên là bà tới chỗ tôi, còn ra tay với tôi trước, cho nên đến lúc đó tôi hoàn toàn có thể kiện ngược lại bà tự ý xông vào nhà dân, thực hiện bạo lực với tôi, vậy tôi đánh bà, tất nhiên thành phản kích tự vệ. Bà có tin không, đến lúc đó người vô tội được thả ra là tôi, còn bà lại bị tạm giữ đấy" Bạch Dương giang tay ra nói.
Vu Y Cơ nghe vậy, trái tim run rẩy, giọng nói cũng không còn khí thế như vừa rồi nữa, có phần hoảng loạn: “Cô... cô bớt lừa tôi đi. Sao có thể như vậy được. "Thế bà cứ thử xem." Bạch Dương làm một động tác mời.
Phó Kình Duy vội vàng kéo cánh tay Vu Y Cơ khuyên nhủ: "Mẹ, đừng thử nữa. Nhỡ đâu là thật..."
Nhỡ đâu lời Bạch Dương nói là thật, vậy người bị bắt là mẹ đấy.
Cậu ta không muốn Bạch Dương bị bắt, nhưng cũng không muốn mẹ mình bị bắt, cho nên chuyện này vẫn dừng lại đây là tốt nhất.
Thật ra Vu Y Cơ cũng sợ, nhưng vì thể diện, bà ta không tiện nói thẳng là bỏ qua. Bà ta nghĩ ngợi rồi cứng cổ, hừ lạnh một tiếng: “Cô bảo tôi thử thì tôi phải thử à? Cô tưởng cô là ai chứ?"
Bạch Dương biết bà ta đang tìm bậc thang cho mình xuống, trợn trừng mắt: “Vậy tùy bà thôi. Nhưng tôi muốn biết các người rốt cuộc tới đây làm gì?"
"Cô còn có mặt mũi nói à?" Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vu Y Cơ lại trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Bạch Dương như hận không thể nuốt sống cô vậy: “Đều tại cô, con đi, đồ sao chổi hại Kình Hiên bị tai nạn giao thông!"
Bà ta nói một hồi, lại muốn tát vào mặt Bạch Dương.
Bạch Dương nheo mắt, lại nắm lấy cái chổi lông gà vừa rồi: “Sao thế? Bà lại ngứa da, muốn ăn tiếp một trận măng xào thịt à?"
Cô lạnh lùng nhìn Vu Y Cơ.
Vu Y Cơ đối diện với ánh mắt cô thì giật mình, cảm giác trên người lại bắt đầu đau, không dám làm loạn nữa, trở nên an phận.
Phó Kình Duy vốn giơ tay ra, muốn ngăn cản Vu Y Cơ, lúc này cũng rút tay về, sùng bái nhìn Bạch Dương.
Chị Bạch Dương quá lợi hại.
Tính mẹ cậu ta nóng nảy, không nói đạo lý như vậy, không ngờ lại có thể bị chị Bạch Dương làm cho dễ bảo, khiến người ta thật sự kinh ngạc.
"Xem ra yên tĩnh rồi." Bạch Dương cầm cái chổi lông gà gõ vào lòng bàn tay một cái: “Nếu bà đã yên tĩnh rồi, vậy hãy giải thích lời bà vừa nói đi. Bà vừa nói tôi hại Phó Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông. Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, tôi có thể kiện bà vu oan cho tôi"
"Hừ, còn cần chứng cứ gì nữa? Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông ở vịnh Tiên Thuỷ này, chắc chắn là do cô gọi nó tới, cố ý hại nó" Vu Y Cơ chỉ vào mũi của cô nói.
"Mẹ, đừng nói linh tinh" Phó Kình Hiên muốn kéo tay bà ta xuống.
Vu Y Cơ đẩy luôn cậu ta ra, tiếp tục chỉ tay tới.
Bạch Dương chợt trở nên lạnh lùng, giơ chổi lông gà lên.
Xem ra vừa rồi mình đánh bà ta một trận, đã làm bà ta sợ thật rồi, vừa thấy cô giơ cao chổi lông gà lên, thậm chí còn có phản xạ có điều kiện nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất