Phó Kình Hiên va vào tay lái, trán rách ra, máu loang lổ khắp mặt, không lâu sau anh bất tỉnh. 

Đầu bên kia điện thoại, Cổ Việt Bân tức tối ném điện thoại đi, sắc mặt khó coi: “Không ngờ Phó Kình Hiên lại dám cúp điện thoại của tôi, nó có còn coi trọng tôi không?” “Được rồi, giận như vậy làm gì?” Bà Cố rót cho ông ta một chén trà. 

Cố Việt Bân nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh chén trà xuống rồi nói: “Tôi là ba vợ tương lai của nó mà nó chưa nói tiếng nào đã cúp điện thoại, bà nói tôi có thể không tức được không? Con rể người ta thì nịnh nọt dỗ dành ba vợ, chỉ sợ thất lễ, nhưng Phó Kình Hiên thì sao? Đừng nói là hạ mình trước chúng ta, đến một nụ cười cũng hiếm, bà nói xem cậu ta có giống thái độ của một người con rể không?” 

Bà Cố vuốt ngực cho ông ta: “Tính Kình Hiên lạnh nhạt, không phải ông không biết. 

“Tính tình lạnh nhạt không phải cái cớ để cậu ta không chào tiếng nào đã cúp điện thoại của tôi.” Cổ Việt Bân gỡ tay bà ta ra, kéo ống quần lên rồi ngồi xuống: “Đối xử với ba vợ tương lai với thái độ này, tôi thật sự nghi ngờ cậu ta có thật lòng yêu Tử Yên hay không.” 

Ở trên lan can tầng hai, Cổ Tử Yên nghe những lời này, bàn tay bám vào lan can từ từ siết chặt, vẻ mặt càng thêm khiến người khác khó hiểu. 

Ở dưới nhà, bà Cố trách mắng Cố Việt Bân: “Ông nói linh tinh gì đấy. Sao Kình Hiên lại không yêu Tử Yên, Kình Hiên nói rồi, cậu ấy yêu Tử Yên từ rất lâu rồi, nếu không phải sáu năm trước Bạch Dương chen chân vào thì cũng không đến mức bây giờ Kình Hiên và Tử Yên còn chưa kết hôn. Đúng rồi, Kình Hiên có nói sẽ tới không?” 

“Không nói, chắc không tới đâu” Cổ Việt Bân day đầu mày. 

Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới. 

Điều cô ta lo lắng nhất vẫn tới. 

Nghe nói cô ta khóc mà Kình Hiên cũng không nói sẽ đến thăm, có thể thấy anh đã dần ý thức được cô ta không còn quan trọng với mình nữa. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả khi anh còn chưa phát hiện ra người mình yêu thực sự là Bạch Dương thì anh cũng đã chia tay cô ta rồi. 

Không được, cô ta phải tìm cách cứu vãn. 

Cố Tử Yên siết chặt tay, bỏ tay ra khỏi lan can, quay trở lại phòng. 

Bên kia, Bạch Dương, Lương Triết và Lục Khởi vừa ăn lẩu ở ngoài về, vừa xuống xe đã thấy một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua. 

Mà ở hướng xe cấp cứu chạy đến, cách đó khoảng 100m còn có vài chiếc xe cảnh sát, vài cảnh sát giao thông đang vòng dây, bên ngoài vòng dây còn có người tới hóng hớt. 

“Chuyện gì vậy?” Bạch Dương hạ cửa kính xe, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài rồi lẩm bẩm. 

Lương Triết trả lời: “Chắc là tai nạn xe” 

Nói xong cậu ta dời mắt, đưa túi cho Bạch Dương: “Chị, đã muộn rồi, chị về nghỉ ngơi đi. 

“Đúng đó bé cưng, mau về đi!” Lục Khởi vẫn đang ngồi trên ghế lái chưa xuống cũng gật đầu. Bạch Dương đáp: “Vậy em đi trước đây. 

Cô vẫy tay với hai người rồi quay người đi về phía cổng chung cư. 

Lục Khởi và Lương Triết dõi theo cô cho đến khi cô vào trong mới lái xe đi. 

Ngày hôm sau, Bạch Dương bị đánh thức bởi điện thoại gọi đến của Lục Khởi. 

Cô chẳng buồn mở mắt, chỉ với tay ra khỏi chăn tìm điện thoại trên bàn đầu giường, đưa điện thoại lên tai, giọng nói lười biếng khàn khàn chưa tỉnh táo: “Alo” 

“Bé cưng, tin tốt đây!” Giọng nói vang dội của Lục Khởi vọng lại. 

Tai Bạch Dương ong lên, cô lập tức tỉnh táo, mở mắt ngồi dậy, vò mái tóc rối, tức giận hỏi: “Tin tốt gì mà gào thét ghê vậy?” 

“Phó Kình Hiên gặp tai nạn xe. Lục Khởi hào hứng đáp. 

Bạch Dương trợn mắt: “Anh nói cái gì? Anh ta bị tai nạn?” 

“Ừ, là cảnh tối qua chúng ta nhìn thấy lúc về đó. Lục Khởi gật đầu. 

Bạch Dương chun mũi: “Chờ chút, em hơi choáng. Anh đang nói tai nạn xe chúng ta nhìn thấy tối qua là Phó Kình Hiên?” 

“Đúng rồi.” 

“Sao anh ta lại gặp tai nạn xe ở chỗ của em?” Bạch Dương rất khó hiểu. 

Chẳng lẽ tối qua Phó Kình Hiên đến tìm cô? 

“Anh cũng không biết, nhưng tin anh ta gặp tai nạn đang hot trên mạng lắm, bây giờ rất nhiều phóng viên đang túc trực bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng xem anh ta bị thương thế nào. Quan trọng nhất là cổ phiếu tập đoàn Phó Thị cũng đang dao động, đúng là vui quá đi mất. 

Bên này, Lục Khởi mặc chiếc áo sơ mi hoa hoè hoa soi, hưng phấn vỗ đùi. 

Bạch Dương day huyệt thái dương, đang định trả lời thì chuông cửa vang lên. 

Cô chỉ đành bảo: “Lát nữa nói sau nhé, có người tới nhà em. 

“Ai vậy?Lục Khởi vội nâng cao cảnh giác. 

Mới sáng sớm đã tới, là Trình Minh Viễn hay là nhóc Lương Triết đây? 

“Em cũng không biết, để em ra xem thử. Thế nhé, em cúp máy đây” 

Bạch Dương để điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đi dép vào rồi ra khỏi phòng, đến phòng khách mở cửa. 

Vừa mở cửa, một cái tát đã giáng ngay vào mặt cô. 

Bạch Dương ngây người, ôm mặt ngơ ngác nhìn Vu Y Cơ vẻ mặt hung dữ ngoài cửa. 

Vu Y Cơ dường như cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, bà ta giơ tay lên chuẩn bị cho cô thêm cái tát nữa. 

Bạch Dương nhanh chóng hoàn hồn, túm lấy tay Vu Y Cơ rồi trở tay tát lại. 

“Chát” một tiếng, Vu Y Cơ ngã ngồi xuống đất, có thể thấy Bạch Dương tát mạnh thế nào. 

eyJpdiI6IjBTYnZuazkxaERWdUdRWGJnUlRXZEE9PSIsInZhbHVlIjoiVFpvejZJMVI3UGVIaU5rVlM3SERpWTg0NWtPM2VEN2JBN0lJMUk3b2t4TURxSnZBQWhjVUh5NElFdUdTMVlWOElKKyswUHR0N3BzWjRFeWtEVytjSCtzRWR6SmpHZWhUM0VcLzFST3NkK01aVnNPVlhHaDhBN3g5SjF5aFlpc3E5d1VLV3FIVGMrTlp1a1JxUkZjeFwvdHVNcElcL1wvYzlPa0xKNndUM05jMGxYeTYzeWxDbDhKQjBmS1lyOHlMTDhyQlpvY2RJUUZvTm53a2I2d2dnenVTUFBNV1BDNnpYOHV4RW9wYmRIc25SeDJmWWpOT3JrTEdnRml5N3BXM2g3a0VNSzFnYUs0MFRKdnlvUkxvemdZRmJcLzZIcFYxUEl1NDJrNHp0OHZGWEZQZW5UclZHUEdhMlV6eWNEem9QSHdCdEhyOFBEU0cyaldzRExZNjFLY3JOWk8yWnh2RzhUbmJcLzFcL0Jsek5JMG5adlwvM1I5eXNXWEtZS0w2dGZrc3JVbXpSQkdqZitzUG5YdWIxTDkrSURxclhEdk0rcFVXdTBEbXRoVGFYMWpaMWVXYUhqbzJucjRCcnMzUnJyT3d3dkpYZlE2UmpnbDdyNWJBVkgyYUl4bmRsVlwvMGhVWDdwSHFpT2tZWmx3VTVwNmNrXC9KcGdwWTdOWis3RGE1UWp2MGU2anhzdUhzdjdUVmZRUEhUWEZQakdKZz09IiwibWFjIjoiOTYzYTVlNzZlYTllNmQ1NmU2ODc4YTZkODlmMzE0ZDQ5YjUwNDgxYjFjMGMwZjc3YWE1OTRkMDY3NjVhZjY5ZSJ9
eyJpdiI6IjFoUmdhRGNYNkI2UDZadllLMWFvNWc9PSIsInZhbHVlIjoiRHBcLzBDQ1ZIYjE3RjFKaURrcVlGYTcxazVveDNGaWFDQllSYURLTUJpV2lZMTNHdlpBOVFDSEphT0JNbkZOM0xNZVBhdnZENUdMQ05yb0FsNkdcL3Y0VUZlVk9qbmFITG1yUzhJMmViUlE4N0VZV2NaSkhDc0Uxa25wMktDdW44QnNwOFBvYXVxaTdUN1FYcTRJOVpUZ3Q5T0QyWFRkSWxUeXNoejZzckp3UUllSVF5V01cL2VNb21mUDd3eVk2dU9uQU5tc0oyQ2VNd0NuR3BLWU1Zbk9lUT09IiwibWFjIjoiNjg4N2VkY2U1ZmEyMTBlZjk0NjI1MDUxZTM2ZDQ5OGJiNTZkNTk4ZTI4MzY2MGUxZWQzZjBhMDQ2MzEwNzM1NSJ9

Bạch Dương đã có đề phòng, khi bà ta lao tới, cô lấy chổi lông gà đặt trên tủ giày quất mạnh vào mặt, vào người bà ta.

Ads
';
Advertisement
x