Thu Mộc Trân mắt sáng như sao, vui mừng đáp: “Vậy chiều mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng tới xem nhà. Cậu ấy sắp đi nước ngoài nên cần bán lại gấp, việc này tiến hành càng nhanh càng tốt”.  

 

Diệp Phong mỉm cười gật đầu đáp: “Bà xã đã mở lời thì dù có bận anh cũng phải tới. Vậy mai chúng ta đi xem nhà nhé!”

Hôm sau, Thu Mộc Trân và Diệp Phong có hẹn buổi chiều khi cô tan làm hai người họ sẽ đi xem nhà.  

 

Đúng năm rưỡi chiều Diệp Phong có mặt sẵn ở trước cổng công ty bất động sản Mộc Phong chờ Thu Mộc Trân tan làm để chở cô đi xem nhà. Nhưng Diệp Phong đứng chờ ở đó hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy Thu Mộc Trân đi xuống.  

 

Việc này có chút kỳ lạ, bình thường giờ tan làm chuẩn của Thu Mộc Trân là năm rưỡi, cùng lắm là sáu giờ. Nếu có tăng ca muộn hơn nữa, chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện báo cho anh. Hơn nữa, Thu Mộc Trân cũng đã hẹn với anh sáu giờ sẽ cùng đi xem nhà. Nhưng giờ đã sáu giờ mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy đâu.  

 

Trong lòng có chút bồn chồn, Diệp Phong rút điện thoại gọi cho Thu Mộc Trân. Anh gọi ba lần nhưng cô không nhấc máy.   

 

Diệp Phong càng sốt ruột, cuối cùng không thể chờ thêm được nữa, anh quyết định đi lên văn phòng tìm cô.  

 

Diệp Phong lên văn phòng tìm Thu Mộc Trân nhưng văn phòng trống trơn không có ai.  

 

Đúng lúc này thì trợ lý của Thu Mộc Trân là Đỗ Quyên cầm một xấp tài liệu đi vào văn phòng. Anh vội vã gọi Đỗ Quyên lại hỏi: “Tôi là chồng của giám đốc Thu, giám đốc Thu Mộc Trân đi đâu rồi?”  

 

Đỗ Quyên gãi đầu trả lời: “Giám đốc Thu khoảng một tiếng trước đã ra ngoài rồi ạ, cô ấy nói có đối tác quan trọng ở Yến Kinh đột nhiên tới Vân Châu muốn bàn chuyện hợp tác nên đã vội vã rời văn phòng đi gặp đối tác đó rồi”.  

 

Diệp Phong vội hỏi tiếp: “Cô có biết họ gặp nhau ở đâu không?”  

 

Đỗ Quyên ngập ngừng đáp: “Cái này tôi cũng không rõ, giám đốc Thu đi rất vội nên không kịp nói rõ. Cô ấy chỉ nói đây là một đối tác hết sức quan trọng mà thôi”.  

 

“Được rồi, cảm ơn cô”, Diệp Phong gật đầu cảm ơn Đỗ Quyên, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Đối tác từ Yến Kinh? Tự nhiên lại có đối tác từ tận thủ đô xa xôi tìm tới tận đây sao?”  

 

Anh còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Diệp Phong mừng rỡ bắt máy, tưởng đây là điện thoại của Thu Mộc Trân. Nhưng một giây sau, anh lại chưng hửng bởi người gọi điện tới không phải Thu Mộc Trân.  

 

Giọng ông Hàn nghe khá nặng nề vọng ra từ trong điện thoại: “Cậu chủ, không hay rồi! Sở Tề Thiên đã âm thầm đến Vân Châu!”  

 

Diệp Phong khựng lại, tay cầm chiếc điện thoại hơi run run. Trong đầu anh lập tức xâu chuỗi các sự việc vừa diễn ra. Thu Mộc Trân đi gặp đối tác đến từ Yến Kinh? Sở Tề Thiên lại vừa mới tới Vân Châu? Mẹ kiếp!  

 

Diệp Phong siết chặt chiếc điện thoại, nổi trận lôi đình quát: “Mẹ kiếp! Ông làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao giờ này ông mới báo với tôi?!”  

 

Ông Hàn đáp: “Xin lỗi cậu chủ, do Sở Tề Thiên này võ công cao cường lại làm việc cẩn trọng, hành tung của hắn rất khó dò nên...”  

 

Ông Hàn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đã cắt ngang lời: “Giờ tôi không có thời gian nghe lý do! Tôi nghi ngờ hắn đã bắt cóc Mộc Trân! Khoảng một tiếng trước cô ấy đột nhiên rời công ty, nói đi gặp đối tác quan trọng từ Yến Kinh, đến giờ vẫn chưa quay về, điện thoại thì không thể liên lạc được. Huy động mọi lực lượng, lập tức điều tra xem Sở Tề Thiên đang ở đâu, tìm vị trí của Mộc Trân, xác định xem cô ấy có đang gặp nguy hiểm hay không! Nội trong vòng nửa tiếng, nhất định phải tìm cho ra!”  

 

Ông Hàn vâng một tiếng rồi vội vã cúp máy, huy động lực lượng đi tìm tung tích của Thu Mộc Trân và Sở Tề Thiên.  

 

Diệp Phong lòng nóng như lửa đốt, không thể ngồi im chờ đợi được nên cũng lao ra ngoài tìm kiếm.  

 

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một số máy lạ gọi cho anh. Diệp Phong bắt máy, không nói gì mà đợi đối phương lên tiếng trước.  

 

Đầu dây bên kia vọng tới tiếng cười khanh khách và giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: “Anh cả, lâu lắm rồi không gặp. Tính ra cũng phải tới hàng chục năm rồi đấy nhỉ?”  

 

Diệp Phong nghe xong thì biết chắc người này không ai khác chính là Sở Tề Thiên – cậu Ba của nhà họ Sở. Hắn chính là kẻ luôn ganh tỵ với anh từ bé đến lớn, cũng là kẻ hết lần này đến lần khác tìm cách ám hại anh. Sở Tề Thiên luôn cho rằng, chỉ có hắn ta mới xứng đáng thừa kế cơ nghiệp nhà họ Sở, Diệp Phong đối với hắn ta chẳng khác nào cái gai trong mắt.  

eyJpdiI6IkRTcHA1eXVhaDlNZzFCMTZnMVJkXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhBUkJ2YkxkcFNwQzNtbjVGU0o2VlBZcWVMak1WWm0zcU1kbnM3U1VWMmYxMzNGdWRkXC9TTWM4cmJJS1g1dHZ1IiwibWFjIjoiNWViN2JjNDc0NjRjNmRjNDVlNGQ5MGMwNjM1OWEyM2Q2ODcyNmU4ZTEyMDdlNjY1MTU2MGVhNjY0YjljZTAzZCJ9
eyJpdiI6Imw2RHV1eDVvWVR5THlxZE94cHFyTXc9PSIsInZhbHVlIjoiUlNGS1NqNlAzMjVQZnRBM3RQMlwvazBtRXpBZ0o1NmNabmpGcDA3OWg1WjliRjNrRWRqUDd2ZmNuQzhscitCWTkxQlMzS3BmWjFhQkRPRkxPQ0RoNkg3TlBDUnBVeXNrZDljS2lcL3dqUHRwbmFNYjM2dGpielk3RHVVeEhERXRJbTFTQ0FobGVFaXYzNW5NYStWaW9mUzFMMG4xTitZM1JzTGVHQ1c4XC84eTJHWkkrY1pSdk9JNmRKUFhQeHVcL1FnQUlhQzJkajNsS2RUckxPUkliOWVXYXI4akMySWdxTEswWEJPdkc2QTNYODdYeUhndlwveURGc2ZTcElhYWgxZk82TVBoWW40R01JM1c1U002ZzlcL3B0R0NWSlQzMDNmRDM4dldjVWN1TXhMUXZQRlRXSEx2ak55MSt6S1J0QjA3aHhXb3NxbmIxOTZBNFlSZmVDKzZSbkI5bmlNVVwvRTB0NVlCbTMrMEJVK0taZzQ0OFQ0NWNiU1ZGRWU2eDQ3ZytLREVIbDQweW42VnVJYTJZWTNBWGhvbGc9PSIsIm1hYyI6ImUxNzk5ZjBlZDNlYWEzM2QyN2M5NDA1NzFhMzdmZDNkMThiNzY3N2JmOThlY2Y5M2JhZTkyMjk4Yzk2NTBmMzgifQ==

“Có vẻ như sau mười năm, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn thẳng thắn như xưa. Thực ra cũng chẳng có gì, nhiều năm không gặp nên tới thăm anh và chị dâu thôi. Nhân tiện, chị dâu đúng là xinh đẹp thật đấy”, Sở Tề Thiên vừa nói vừa bật cười ha hả. 

Ads
';
Advertisement
x