Từ Lôi vốn tưởng chú Hai sẽ quát tháo, mắng chửi ầm ĩ nhưng không, khi Từ Phượng Lương nhìn thấy Từ Lôi, ông ta chỉ mỉm cười nói: “Cháu gái tôi thực sự đã lớn thật rồi. Nếu mẹ cháu được nhìn thấy cháu khôn lớn trưởng thành như bây giờ, chắc chắn sẽ rất vui”.  

 

“Giờ cháu xinh đẹp bảy phần giống mẹ cháu năm xưa, ba phần còn lại đến mẹ cháu cũng không theo kịp!”  

 

Từ Lôi không biết nói sao cho phải, chỉ cúi đầu lí nhí: “Cháu xin lỗi chú Hai, xin chú đừng làm khó dễ anh Tiểu Phong”.  

 

Từ Phượng Lương khẽ mỉm cười, liếc nhìn Diệp Phong rồi nói với Từ Lôi: “Cháu yên tâm, bao nhiêu năm nay cháu vẫn chưa hiểu chú Hai mình là người như thế nào sao? Chú sẽ không chơi trò tiểu nhân với một hậu bối như cậu ta đâu. Giờ cháu tạm lui xuống đi, chú sẽ nói chuyện với cậu ta một lát!”  

 

Từ Lôi vẫn còn lo lắng nhưng Diệp Phong mỉm cười bảo cô: “Em cứ xuống dưới đi, anh không sao đâu!”  

 

Từ Lôi nghe vậy đành đi xuống dưới, trên boong tàu chỉ còn lại Diệp Phong, Từ Phượng Lương và mấy thuộc hạ của ông ta.  

 

Diệp Phong không có ác cảm với Từ Phượng Lương, dù gì ông ta cũng là một người hiếm hoi trong nhà họ Từ đối xử tốt với Từ Lôi, hơn nữa ông ta cũng là bậc trưởng bối.   

 

Diệp Phong mỉm cười, khách sáo mở lời trước: “Luận theo vai vế, cháu xin phép được gọi Từ tiên sinh là chú. Cảm ơn chú đã chăm sóc cho Từ Lôi, Từ Lôi và cháu từ nhỏ đã quen biết nhau, giống như anh em ruột thịt. Thấy cô ấy ở nhà họ Từ không được sống hạnh phúc, cháu xin phép sau hôm nay sẽ đưa cô ấy về Giang Đông”.  

 

Từ Phượng Lương chẳng thèm đếm xỉa đến lý lẽ của Diệp Phong, thản nhiên đáp: “Tôi biết cậu là Sở tiên sinh, còn được tôn là “vua của Giang Đông”. Nhưng cậu phải biết rằng, Yến Kinh là thủ đô của Hoa Hạ này, không giống như Giang Đông nhỏ bé của cậu”.  

 

“Bề ngoài nhìn cuộc hôn nhân của Tiểu Lôi không hạnh phúc, Tiết Minh Hoa bất tài vô dụng nhưng thế lực đứng sau lưng cậu ta là nhà họ Tiết hùng mạnh. Chỉ cần đợi vài chục năm sau, Tiết Nghĩa Dương quy tiên, con trai cả của ông ta không đủ năng lực, con trai thứ lại bạc nhược vô dụng. Như vậy chẳng phải gia sản nhà họ Tiết sẽ vào túi Từ Lôi sao?”  

 

“Hơn nữa, của hồi môn tôi dành cho nó khi lấy chồng là bốn mươi phần trăm cổ phần của Từ Thị. Đây là cổ phần của bố nó trước khi qua đời. Đến lúc đó, Từ Lôi sẽ trở thành nữ hoàng cuả đất Yến Kinh này!”  

 

“Còn một tên lâu la cỏn con, ếch ngồi đáy giếng như cậu thì cho nó được cái gì? Chỉ một câu nói của tôi cũng có thể quét sạch cơ nghiệp của cậu ở Giang Đông”.  

 

“Thức thời thì đừng can thiệp vào việc của nhà họ Từ nữa, nếu không sau khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ biến cậu thành mồi cho cá dưới hồ Nhạn Thê!”  

 

Diệp Phong nghe xong thì nét mặt trở nên lạnh lùng, anh nhếch miệng đáp: “Những thứ hàng chục năm sau ông mới cho Từ Lôi được, tôi có thể cho cô ấy ngay bây giờ. Chỉ cần cô ấy muốn, ngay lập tức tôi có thể biến cô ấy thành bà hoàng của đất Yến Kinh này!”  

 

Từ Phượng Lương thấy Diệp Phong trả lời như vậy thì giận tím mặt, không ngờ tên oắt con này lại ngông nghênh đến vậy. Ông ta cười lạnh, gằn giọng đáp: “Vậy được, để tôi xem cậu làm cách nào biến Tiểu Lôi thành bà hoàng đất Yến Kinh sau một đêm. Nếu cậu làm được, tôi sẽ cho nó về Giang Đông với cậu, nếu không thì cậu chết không toàn thây!”  

 

Diệp Phong nghe xong chỉ mỉm cười đáp: "Được, vậy chúng ta đánh cược một phen. Hay là chúng ta cược luôn bằng trận đấu ngày hôm nay đi. Nếu tôi chiến thắng trong trận đấu quyền ngày hôm nay thì tôi sẽ dẫn Từ Lôi về Giang Đông, ngược lại nếu tôi không làm được thì tùy tiên sinh xử lý!"  

 

Từ Phượng Lương khá bất ngờ với lời đề nghị này, thế nhưng sau đó lập tức lấy lại vẻ bình thản vốn có. Ông ta đáp: "Được thôi, nếu cậu đã không muốn sống đến vậy thì tôi sẽ chiều ý cậu. Tôi chấp nhận lời đề nghị cá cược này".  

 

Nói rồi, Từ Phượng Lương quay lại nói với mấy thuộc hạ đằng sau: "Sau khi trận đấu kết thúc, nếu cậu ta không làm được điều mình nói thì đánh chết, ném xuống hồ cho cá ăn".Nói rồi, ông ta quay lưng đi thẳng.   

 

Diệp Phong đứng đằng sau nở nụ cười khó hiểu. Anh đứng hóng gió thêm một lát rồi cũng quay lại nơi tổ chức trận đấu, ngồi lại vị trí cũ bên cạnh Từ Lôi.  

 

Đại diện các gia tộc đã tề tựu đông đủ, MC bước lên sân khấu giới thiệu các võ quán, các gia tộc tham dự và phổ biến luật chơi xong xuôi thì trận đấu lập tức bắt đầu.  

 

Mấy trận đầu chỉ là trận đấu giữa những gia tộc hạng ba tại Yến Kinh nên không mấy kịch tính. Chỉ có duy nhất chàng trai trẻ tên Lý Thanh Phong của võ quán Thanh Phong thuộc gia tộc họ Lý là khá nổi bật. Cậu ta đã thắng liên tục sáu trận.  

 

Sau khi đánh bại đối thủ thứ sáu, cậu ta đứng trên khán đài, cất tiếng dõng dạc hỏi: “Ai muốn thách đấu tiếp theo?”  

eyJpdiI6IkVRdkVvU1IyNU16VUI4RHN6WVdQM1E9PSIsInZhbHVlIjoiaUt3ek1tR1VuMVpnSU5UNEtPTUwwcjlmeTI3eEdFbU93QjBQeTA0bCs0eGYreTRCRmo5NHF5UlFZYjc1UW1jaiIsIm1hYyI6ImMwNzczMWY0Njg5MmYxOWYyYTNhNDdjZjg1NWVmZmZkMDQ3OGQ1MzhlN2EzN2E2YjhlNjFkOTlmMzM0MTZjOGMifQ==
eyJpdiI6IkdNVlNmOEVtTnh5a2lvNVB1dFRnY3c9PSIsInZhbHVlIjoiYjNaa2NVTXpISjhIZmNubnRzUWdHcXVNNEZnSWcrUU1nNnAycVUrMzdNdGlVbVV6a1E5Q284MUNZTW85QjJ6XC9cL0dPT0lUMGFraTlsUGh1S214SWwzM2E5bnFBNWl3dU90bWJqS3hKaWR6TVhlSWxwMUZhUHR6UytRMFFZXC96aTIzcmh6bWdUZUwyTzQreGNqMVwvVlBaNk43dHN6dDZuWTBcLzVMbzNrSHA1TVJJaVYwd1VHOWx0NmlDeldGWDViSUltZTZQdjBVKzVaaXhcL0ZhVTlQOXhhYmFDZHdMa05MR2ZpRTVOd0lUMWk3Tk5OcUduaW5sRkFMd3dMRHpSekJUMVY1TFcrY3V4VjY2TnZwZjJwRUNHZjlLemprZTBYUitpdHBNWW5wMFwvcG1RYjJPZk5RUUphZTZDZHlDVG5lQWJjZVlhUzlPUkRtV2oyU2lWbUFFUUFRcFFjSElaXC94THRhdXY4XC9SMm1wSGpMSHE2YUJKb0NNQ2RHOXF1djBKeVRlQ0NiYzNuOXNwUFdWbHFcL3N4a0lXNXVoTXU1VjhiYjVGekYySTFhUUM3Q3hzQ3RKaVNWM2J6bTZpdmFpa2RaRW15R2dXWnlHeWxTNFdJVVF1aFF3UVlZcEVNNzFjRjNjWE5FZStuSnBBUm9uSVdqWHhzZVIyZ2pGUFY5S3RsU0djN3NwNnVqbExKa3BzMHoxcVh5SHZtYnROK1pHd1VYUlBTRG1DdVdlenVxSitvRHVFTkFZb2JxbXd5XC9jbWcxM1FYVlRrTG8xS0pMUEVUaFJtRHBnQkdFTDMyUjBoQk5wVEUyVzI4YnNHSmJJNFIyREZSNmpCbzVlbzAyaVNBTEVuWm9iS2xnMUw0eDVpZ0F4VXNTeUlldEJ4S1RKbzRDcXRmc0MzNDlwRVZ1U3psclBhTmxybzlLaDhVb05iQXRkcU5GS1hXK1krVHF2anlUamtRbUFEdFV1Rm5zU1JDSTFBa3FcLzVaVW5tZFZUbXd3SEZFaHpuSWZvbzJiRGhTc2JYakIzTE94Wlp0eXhDanl1VTRHYk5CWXlmRktFZTlXTVZIYWdcLzdHZnRXa0lxc2JWXC8yc0VmZVVQTVVPbndNXC9pRFk1WVVXSWNId3BRRGZBYTdLMUhGS2FveGhob3BaZ2tTZXdDK3FUMUpyYzQ9IiwibWFjIjoiNThmMTYxZGNjNmUxYTQyMjkyZTEzM2U2NzdmYzUxZjYzZWE1NGFmODA2ZjZiZTA4NzI1ZTg3MzM3MzNhNWJmNCJ9

Hắn ngồi cạnh Từ Phượng Lương nên có lẽ đây chính là nhà vô địch của nhà họ Từ. Hắn trầm giọng nói: “Lãng phí thời gian thế đủ rồi, trận đấu hôm nay nên kết thúc ở đây”. 

Ads
';
Advertisement
x