Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

“Chắc lại khoe khoang thôi!”, Vương Xảo Ngọc rất khó chịu. Sắc mặt tái nhợt, bà ta lầm rầm mắng chửi.  

 

Không chỉ Vương Xảo Ngọc, mà tất cả người nhà họ Thu đều cảm thấy rất tức tối, như thể ăn phải ruồi vậy.  

 

Mới vài phút trước, Thu Mộc Trân trong mắt họ chỉ là hạng nhãi nhép, là trò cười, là cọng cỏ dại mà ai cũng có thể giẫm lên, là kẻ mà tất cả đều khinh bỉ.  

 

Nhưng chẳng ngờ chỉ trong chớp mắt, Thu Mộc Trân lại một bước lên mây, được nhân tài của giới kinh doanh chạy đến bày tỏ lòng tôn kính. Nhoáng một cái, cô đã trở thành người mà cả nhà họ Thu phải ngước nhìn.  

 

Cú trở mình, lật ngược tình thế này đã làm những kẻ từng khinh thường Thu Mộc Trân cảm thấy rất khó chịu và buồn bực.  

 

Có lẽ đây là bản tính của con người.  

 

Khi thấy người mà họ từng khinh miệt lại vươn lên tầm cao mà họ phải ngước nhìn, tâm trạng của người nhà họ Thu chính là đố kỵ và thất vọng, gần như chẳng thể nói nên lời.  

 

“Mộc Trân, còn ngẩn ra đấy làm gì?”  

 

“Ký tên vào giấy bổ nhiệm nhanh lên con!”  

 

“Ha ha ha”.  

 

“Đúng là ông trời đã phù hộ cho gia đình mình”.  

 

“Ông trời không hề bạc đãi chúng ta”.  

 

“Xe sang bạc triệu, tiền lương năm cao gấp mười lần chủ tịch công ty nhà họ Thu?”  

 

“Thế thì biết bao nhiêu là tiền!”  

 

“Ha ha”.  

 

“Nhà mình bị người ta ức hiếp bấy lâu nay, rốt cuộc hôm nay cũng được đổi đời”.  

 

“Sau này không cần nhìn sắc mặt mấy người nào đấy nữa”.  

 

Sau khi nghe những lời của Trương Hiểu Tùng, vợ chồng Hàn Lệ kích động đến phát điên.  

 

Cả hai lập tức đứng dậy, không tỏ vẻ đáng thương cầu xin ông cụ tha thứ nữa. Thoắt một cái, họ đã thay đổi sắc mặt. Cười hả hê nhìn đám người nhà họ Thu, họ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừm, tưởng Mộc Trân nhà này sẽ không sống nổi khi rời khỏi đây à?”  

 

“Lại còn đuổi Mộc Trân nhà này? Làm như chúng tôi thích ở đây vậy!”  

 

“Nói cho các người biết, Mộc Trân nhà tôi là vàng, ở đâu cũng sẽ phát sáng thôi”.  

 

“Không có nhà họ Thu, gia cảnh của chúng tôi không những không tệ đi, mà còn tốt hơn nhé”.  

 

“Cái nhà họ Thu chó má này, chúng tôi không cần phải ở lại!”  

 

Vừa rồi, Hàn Lệ đã lo rằng Thu Mộc Trân sau khi rời khỏi nhà họ Thu sẽ không tìm được nơi an cư lạc nghiệp, không kiếm ra tiền, còn hai người họ phải chịu khổ cùng. Thế nên họ mới cầu xin ông cụ đừng đuổi Thu Mộc Trân đi.  

 

Nhưng bây giờ Thu Mộc Trân đã có điểm đến tốt hơn, họ còn cầu xin làm quái gì nữa.  

 

Rời khỏi nhà họ Thu càng tốt. Gia đình họ không bị ràng buộc nữa, Thu Mộc Trân có ly hôn hay không thì ông cụ Thu cũng chẳng có quyền can thiệp. Đến lúc ấy, vợ chồng họ có thể tìm cho Thu Mộc Trân một người chồng giàu có, thế là từ nay về sau cả gia đình họ sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời.  

 

Hàn Lệ càng nghĩ càng thấy tương lai quá xán lạn, lời nói ra cũng chẳng hề kiêng dè. Bà ta mắng đến nỗi khiến cả nhà họ Thu đỏ mặt tía tai, không hó hé được câu nào.  

 

Kẻ ác tất có kẻ ác trị, có lẽ chính là đạo lý này.  

 

Nhưng dù được bố mẹ ra sức thuyết phục, Thu Mộc Trân vẫn rất do dự. Cô còn đang hoang mang lắm, không dám tin đây là sự thật, lại càng không dám ký tên vào giấy bổ nhiệm.  

 

Mọi thứ ập đến quá đột ngột, nhất thời Thu Mộc Trân khó lòng chấp nhận.  

 

Cuối cùng, vẫn là Diệp Phong tiến đến, xem qua hợp đồng mời đảm nhiệm chức vụ, đoạn quay sang mỉm cười với Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, không có vấn đề gì đâu, đãi ngộ cũng rất tốt. Mà họ cũng rất có thành ý, em đừng từ chối, ký tên đi”.  

 

“Chẳng phải em luôn chờ một cơ hội để vươn cao vươn xa sao?”  

 

“Em vẫn luôn mong đợi một sân khấu để em phô diễn tài năng mà?”  

 

“Bây giờ, nó đã đến rồi đấy”.  

 

“Sao em phải chối từ chứ?”  

 

Giọng nói khẽ khàng của Diệp Phong tựa như có ma lực. Thu Mộc Trân nhìn người đàn ông đang mỉm cười rất nhẹ trước mặt mình, sự hoảng hốt trong lòng cũng dần dần lắng xuống.  

 

Rốt cuộc, Thu Mộc Trân cũng gật đầu. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô đã nhận lời gia nhập công ty bất động sản Mộc Phong.  

 

Trên đường về nhà, Thu Mộc Trân nhớ lại chuyện vừa xảy ra mà vẫn thấy như đang mơ vậy.  

 

Cô đã nghĩ đêm nay sẽ là thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời mình. Nhưng chẳng ngờ tình thế xoay chuyển, đó lại là giây phút đáng tự hào nhất của Thu Mộc Trân trong suốt mấy năm qua trước mặt người nhà họ Thu.  

 

Có điều, rõ ràng cô không hề quen biết đám người Trương Hiểu Tùng, vì sao họ lại tìm đến cô?  

eyJpdiI6ImdnWGpkWk8yXC9xSk5HU2x1STVsd1RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZVRGFhZHhcL0NtaDg0bEloWjJ1amVPVWdpMDdQa0xJZU1Jd2RIY2ljNXp1QnpqdVNiWmR0cmJVcWc4ZmtHXC80XC8iLCJtYWMiOiI3MWMyNjMwNTJkYjdkNDU1ZWJmMzdhODczM2I2NGNlNmY4M2NjZjQzOTE0YzU1N2MzNmI0NTdkMjE0NmJkN2U4In0=
eyJpdiI6IlhJcENtSzJnNVY4UmpUWTVDOG1wTWc9PSIsInZhbHVlIjoiYVZKaVBmaERnaDNnOXU3cU5ETTRzU2IydU5ocmxoVCtpZ050aXJcL0RTczJ1RTZkOXNKeWt0Z2RXdTRsYWg2dG1iMnlaRzNFSUpiMjYrT2FjR2pVTCtEaEtaaVlKbHdWQ0VPbCs4ZGdMQUErQ1FxQkxHdWczTEdlak1DXC9kQ2RLZlkrSUVSS2FzbWRhcGlOZ1hJRWM3ZGZ6UlBqSEZLWEdHaXdLVmZkQnBZZURlck4wRTNsbmNTdjh5UlY1WjBoaXhjM3FFcCt4TUwzdXJNNWxcL01ub01LT05nampoOERRVCtla1ZPV2tqcGpWWkRqVGZcL1lIdzlmdFFSYlhNM1wvVHZFNEhqcVJZQjhLU3lLVlB5ZGFTekZkUT09IiwibWFjIjoiZDA5NDY3MmJmZjRjMTg1NmMxMWNmNjQ2NTk3NzZhNzBhYzMxZDUyZDYyYTg2NDM5MWI5ZWRhZmY5ZTE5MzQzNSJ9

Ánh mắt nghi ngờ của Thu Mộc Trân, cuối cùng đã hướng về Diệp Phong.

Ads
';
Advertisement