Tất cả đám người đó đều bàng quan đứng nhìn, mặt đầy khinh bỉ.
Đặc biệt là khi thấy vợ chồng Hàn Lệ khóc lóc om sòm mắng chửi Thu Mộc Trân là đồ ngu ngốc đần độn thì bọn họ càng cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Đây chính là cảnh tượng mà bọn họ thích xem nhất.
Như một trò hề vậy.
Dù gì thì ở nhà họ Thu, gia đình ông Ba này vẫn khó ưa nhất, bị tất cả họ hàng khác coi thường.
Ông Ba bất tài vô dụng, đứa con gái duy nhất của ông ta cũng gả cho một tên vô dụng nốt.
Cái gia đình như vậy thì ai không coi thường?
Nên khi gia đình Thu Mộc Trân rơi vào thảm cảnh này thì đương nhiên chẳng ai nói giúp một câu mà chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Thậm chí, bọn họ còn đang cười trên nỗi đau khổ của nhà Thu Mộc Trân.
"Bố, sao bố có thể tàn nhẫn như vậy ~"
"Mộc Trân là cháu gái ruột của bố, vậy mà bố nỡ lòng đuổi nó đi?"
"Sau này cả nhà con chẳng còn trụ cột kinh tế, lẽ nào bố đứng nhìn cả nhà con chết đói?", Thu Lỗi quỳ xuống cầu xin ông cụ Thu.
Ông cụ Thu đạp Thu Lỗi một phát, đáp: "Tao không quản chúng mày sống chết ra sao!"
"Đây là đứa con gái quý hóa do mày nuôi dạy. Kết cục hôm nay cũng là do nó tự chọn".
"Tao đã cho nó cơ hội, nhưng nó thì sao?"
"Không chỉ chống đối tao mà còn chống lại cả nhà họ Thu".
"Không phải nó đủ lông đủ cánh rồi sao? Không phải nó giỏi giang lắm sao? Không phải nó cứ luôn mồm muốn rời khỏi nhà họ Thu sao? Vậy thì cút đi!"
"Tao muốn xem xem, sau khi ra khỏi nhà họ Thu thì nó thành cái giống gì!"
"Ông cụ Thu nổi trận lôi đình, tức đến nỗi run lên bần bật.
Rõ ràng những lời Thu Mộc Trân nói đã khiến ông ta tức phát điên.
"Nhà họ Thu cho các người ăn, cho các người mặc, nuôi cả đám vô dụng các người mấy chục năm".
"Kết quả thì sao? Các người ăn cháo đá bát!"
"Thật không ngờ, nhà họ Thu lại nuôi phải loại trắng mắt vô ơn này!"
Ông cụ Thu giận dữ quát lên, giọng ông ta rền vang như sấm.
Thế nhưng ông ta chỉ nhắc đến việc nhà họ Thu đã cho Thu Mộc Trân những gì chứ hoàn toàn không đề cập đến việc Thu Mộc Trân đã làm được gì cho nhà họ Thu.
Đúng vậy, bao nhiêu năm nay cô đều nhận lương từ nhà họ Thu, nhưng những đồng lương đó đều do cô chăm chỉ làm việc kiếm được chứ chưa từng không công mà được nhà họ Thu cho một hào nào cả.
Hơn nữa, nếu không có Thu Mộc Trân thì nhà họ Thu sao có thể giải quyết chuyện giấy phép nhanh đến vậy? Nếu không có cô thì hợp đồng với tập đoàn Hồng Kỳ ở đâu ra? Thậm chí, nếu không có cô thì công ty nhà họ Thu còn không vay nổi vốn.
Thế nhưng Thu Mộc Trân chẳng nói ra những điều này, cô không muốn nhắc thêm nữa.
Có nghĩa lý gì đâu, dù gì cô cũng đã hạ quyết tâm sẽ không ở lại nhà họ Thu nữa, vậy thì mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói.
Bảo cô trắng mắt vô ơn cũng được, bảo cô mặt dày vô liêm sỉ cũng được, cô không quản nổi miệng đời. Chỉ cần Thu Mộc Trân không thẹn với lòng mình là đủ!
Trước khi rời khỏi đó, Thu Mộc Trân quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn ông cụ Thu, nhìn đám người nhà họ Thu. Trong giọng nói nghẹn ngào của cô lại có sự kiên định:
"Ông nội, còn các vị cô dì chú bác, bất kể mọi người coi cháu là gì".
"Thì Thu Mộc Trân cháu cũng không thẹn với lòng!"
"Cháu không nợ nhà họ Thu, không nợ bất cứ ai ~"
Giọng nói kiên định của cô vang vang trong căn phòng, vọng đến tai tất cả mọi người.
Thu Mộc Trân nói rồi lập tức quay đầu đi cùng Diệp Phong.
Đằng sau chỉ còn tiếng mắng chửi của người nhà họ Thu.
"Hay cho câu không thẹn với lòng, hay cho câu không nợ ai ~"
"Nếu đã như vậy thì cút đi cho khuất mắt tao!"
"Đừng bao giờ quay lại nữa ~"
"Cả nhà các người có chết đường chết chợ thì nhà họ Thu cũng không cho các người dù chỉ một miếng cơm!"
"Cút đi!"
Những tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
Thế nhưng, đúng lúc này, cửa nhà họ Thu bật mở.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất