Ban đầu, những người khác còn chửi mắng Diệp Phong, thậm chí ông cụ Thu cũng chửi anh là súc sinh, bảo anh dừng tay lại.  

 

Nhưng Diệp Phong chẳng thèm quan tâm, vẫn tiếp tục tát. Những tiếng bốp bốp đanh gọn vang lên như nhịp trống dồn dập vang vọng trong phòng khách.  

 

Sự hung ác của Diệp Phong khiến đám người kia đều run sợ.  

 

Ai nấy như chết đứng!  

 

Đây có còn là Diệp Phong không?  

 

Vẫn là tên phế vật đó chứ?  

 

Vẫn là đứa con rể nhẫn nhục chịu đựng trước kia sao?  

 

Rốt cuộc Diệp Phong lấy đâu ra dũng khí mà ra tay với vợ chồng Thu Mộc Doanh trước mặt tất cả mọi người vậy?  

 

Cuối cùng, mặt ai nấy đều trắng bệch kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Bao nhiêu người có mặt ở đó nhưng không ai dám nói một câu chứ đừng nói là bước tới ngăn Diệp Phong lại.  

 

Khí thế của anh quá đáng sợ, cứ như biển sâu dậy sóng. Cách anh xuống tay tàn nhẫn cũng khiến bọn họ kinh hãi.  

 

Cuối cùng, vợ chồng Thu Mộc Doanh cũng biết sợ, nước mắt lưng tròng, mặt sưng vù nói xin lỗi Thu Mộc Trân.  

 

Diệp Phong lúc này mới dừng tay, tha cho bọn họ.  

 

"Mộc Trân, chúng ta đi thôi".  

 

Lúc này, trong căn phòng im phăng phắc, rõ ràng mọi người vẫn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa nãy.  

 

Diệp Phong kéo tay Thu Mộc Trân chuẩn bị rời khỏi đó.  

 

"Vâng", Thu Mộc Trân gật đầu, không hề kháng cự.  

 

"Thu Mộc Trân, cháu đã nghĩ kỹ chưa? Thực sự muốn đi cùng tên nhà quê này sao?"  

 

"Cái tên đại nghịch bất đạo, không coi ai ra gì. Nếu hôm nay cháu không chịu ly hôn với hắn thì đừng trách ông nội đuổi cháu ra khỏi nhà họ Thu. Sau đó cháu sẽ không còn là con cháu nhà họ Thu, càng đừng có mơ lấy được một hào từ nhà họ Thu!", giọng điệu âm trầm mà vô cùng giận dữ của ông cụ Thu lại vang lên,  

 

Thế nhưng, trước sự uy hiếp của ông nội, Thu Mộc Trân chỉ bật cười như tự giễu. Cô chẳng buồn quay lại, cứ thế quay lưng vào ông nội, lạnh lùng đáp: "Trước đây, cháu coi ông là ông nội, coi nhà họ Thu như tổ ấm của mình, coi tất cả những người ngồi đây là người thân của mình cho nên cháu đã nỗ lực làm việc, nỗ lực đạt thành tích, nỗ lực muốn có được sự ghi nhận của mọi người, nỗ lực ở lại cái nhà này".  

 

"Nhưng kết quả thì sao?"  

 

"Thu Mộc Doanh trăm lần sỉ nhục cháu, nghìn lần vu oan giá họa cho cháu. Nhưng các vị cô bác ngồi đây, các người có từng nói đỡ cho cháu dù chỉ một câu?"  

 

"Tất cả các người đều chỉ nghe lời dối trá của Thu Mộc Doanh chứ chẳng muốn nghe cháu giải thích. Lúc nào cũng chửi bới, sỉ nhục, công kích cháu".  

 

"Cháu mệt rồi, không chơi với các người nữa".  

 

"Cháu nghĩ thông rồi, loại người thân thế này thà không có còn hơn".  

 

"Loại họ hàng này, không có còn tốt hơn!"  

 

Thu Mộc Trân nói năng đầy khí phách, người nhà họ Thu nghe cô nói thì mặt mày đều biến sắc.  

 

"Diệp Phong, đưa tôi đi đi. Cho dù là về quê làm ruộng cùng anh còn hơn ở lại đây", Thu Mộc Trân ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Phong, hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người đàn ông trước mặt.  

 

Thu Mộc Trân lúc này thực sự rất vui mừng. Vui mừng vì lúc cuộc đời cô thê thảm nhất vẫn còn có một chỗ dựa, còn một người mà cô có thể gửi gắm bản thân mình.  

 

Nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, Diệp Phong khẽ mỉm cười. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó anh chỉ đáp một chữ "được".  

 

Chỉ một lát sau, hai người đã đi ra khỏi cửa.  

 

"Được được được ~"  

 

"Được lắm!", ông cụ Thu giận đến nỗi bật cười, gầm lên một tiếng.  

 

"Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, cách chức Thu Mộc Trân ở công ty, hoàn toàn gạch bỏ tên nó".  

 

"Bất luận là nhà họ Thu hay công ty Thu Thủy từ nay về sau không có nó!"  

 

"Ngoài ra, ngừng phát lương cho nó!"  

 

"Người nhà họ Thu nếu có ai dám giúp đỡ nó thì cũng sẽ bị sa thải khỏi công ty, cút khỏi nhà họ Thu".  

 

"Không phải nó muốn đi với thằng nhà quê đó sao? Vậy thì cho nó đi, cho nó về quê cho nếm mùi đời!"  

 

"Không có công ty Thu Thủy, không có nhà họ Thu thì xem xem nó làm được trò trống gì?"  

 

"Vân Châu rộng như vậy nhưng e là không có chỗ cho nó dung thân!"  

 

Ông cụ Thu giận dữ như phát điên, tiếng gầm thét của ông ta vọng lại trong căn phòng.  

 

Thế nhưng, không ai biết rằng, lúc này trên con đường bên ngoài nhà họ Thu đang có rất nhiều xe sang chạy tới.  

 

Đó là những chiếc Audi A6L cùng màu, nhưng chiếc đi đầu lại là một chiếc Porsche giá lên tới hàng triệu tệ.  

eyJpdiI6IlU4QlRsOHc2UmtWZGtCeVpEWERJWEE9PSIsInZhbHVlIjoicGpBR3BMa2ZaWG9GS2xIbVI3Q3lLUFdLZmY1cEh6Z1wvUTBMVDA0blV5K0xIUzdjYlF1cTQwblQ3T1luRVN5VTQiLCJtYWMiOiJlNzMxNTI4ZjAzZTAwMTEyYjE2Nzg0NGI3NWQwNjE4YTMxMmEzMDVmNWQ5ZjkyMDlhYjM1MzU0MTRjNWU5ZDFjIn0=
eyJpdiI6IlhKZnJudzN6Skd6NTNVU1VQK0pmeWc9PSIsInZhbHVlIjoib1NVTGJ4cGtlcVpaNStzTmVqM2xOc1pNbGxleUE4S2luUjJsK1wveFpjNnVwa3A5MVwvZjhjMXlCRHdiU2gwV3lDcWo1QVVDTER2WXZKelBTUmhYVUdkcGZ1RENjaWhpQ0s5bXhGMlFLb3V5NFIxVzVoMHlKZDErMVliK1ltelAxcmFHSEdBVFZpYlRoTXh0bEJ4WitQMENEWE9IcjJMeWo1VitrYzNzMGhwS0VDYVRzRDY4QW1XWUZPYkRyY0VsZ1ZhR0lZSGl6TmlqMWVoQ2RXXC85NTZcL0E9PSIsIm1hYyI6ImU4NDI2YTRjNmE4ZDVkNzk2ZTYwMjI2OWZlYzQ5ZWVhNTg3MzNlZDAxM2EyM2MzZTQ4NjY0YjBhMjA4MzgzNGEifQ==

"Mọi người xốc lại tinh thần chút, công ty bất động sản Mộc Phong vừa thành lập, đây là lần đầu tiên chúng ta tới gặp giám đốc Thu. Vậy nên tác phong phải chuẩn chỉ, phải để lại ấn tượng tốt cho giám đốc Thu!", trong xe, một người đàn ông mặc đồ Tây ra lệnh.

Ads
';
Advertisement