Ở công ty.
Sau khi cúp máy, Thu Mộc Trân tiếp tục thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà.
Diệp Phong vắng mặt nên rất nhiều việc nhà đều đến tay cô.
Bố mẹ cô đi chơi mạt chược cả ngày, chẳng hề quan tâm chuyện nhà cửa. Quần áo chất đầy trong máy giặt, sàn nhà mấy ngày rồi chưa lau.
Hôm nay vừa khéo tan ca sớm hơn một chút, nên Thu Mộc Trân muốn về thật nhanh để làm việc nhà.
Khi Diệp Phong còn ở đây, cả nhà Thu Mộc Trân đều cảm thấy anh là người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng Diệp Phong mới đi được mấy ngày thôi, Thu Mộc Trân đã cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc này Thu Mộc Trân mới nhận ra, Diệp Phong ở nhà đã giúp cô chịu rất nhiều áp lực và trách nhiệm.
Ví dụ như hôm qua, khi chuẩn bị giặt quần áo, Thu Mộc Trân mới phát hiện cô không biết dùng máy giặt, đành phải gọi điện gọi Diệp Phong. Khoản nấu nướng thì không cần phải nói. Cô còn chẳng biết bật bếp ga thế nào, ngay cả dầu, tương, muối, giấm cũng không rõ để ở đâu.
Cuộc đời vốn dĩ là thế. Khi người ta ở đây thì không biết quý trọng, đến khi đi rồi mới biết người ta rất quan trọng trong cuộc sống của mình. Ngay cả Thu Mộc Trân cũng phải thừa nhận, cô không thể rời xa người đó được nữa.
Không chỉ là trong cuộc sống, mà còn trong trái tim này.
Trước đây tuy rằng ngày nào bố mẹ cô cũng than thở phàn nàn, nhưng ít nhất cô còn có một Diệp Phong mặt dày, nói ra mấy lời hoang đường khiến cho người ta nghe mà dở cười dở khóc. Đây gần như là liều thuốc duy nhất giúp cô bớt mệt mỏi trong cuộc sống hôn nhân kéo dài ba năm qua.
Nhưng bây giờ Diệp Phong không còn ở đây nữa. Căn nhà này, ngoài tiếng chửi mắng của mẹ thì là mấy lời càm ràm của bố. Đấy là lý do Thu Mộc Trân thà tăng ca đến tối muộn ở công ty, cũng không muốn về nhà để nghe bố mẹ quở trách, than vãn.
Nhưng dù Thu Mộc Trân không thích, thì đấy vẫn là ngôi nhà mà cô phải quay về.
“Hầy, nếu có một căn nhà của riêng mình thì tốt biết mấy”.
Đúng lúc ấy, bỗng dưng Thu Mộc Trân nảy sinh ý nghĩ mua nhà. Nhưng cô chỉ nghĩ vậy thôi. Giá nhà bây giờ cao lắm, sự nghiệp của cô mới có chút khởi sắc, làm gì có tiền mua nhà chứ.
“Phải chăm chỉ làm việc trước đã”.
Thu Mộc Trân khẽ lắc đầu, xua đi mấy suy nghĩ viển vông vừa rồi, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Đôi cao gót tinh xảo giẫm trên sàn nhà, lộ ra mắt cá chân ngọc ngà trắng muốt vô cùng quyến rũ. Thu Mộc Trân không hổ là người con gái xinh đẹp nhất nhà họ Thu. Vận trên người bộ trang phục công sở, cô đi giữa công ty, sức hấp dẫn toát ra khiến bao nhiêu nhân viên phải ngước nhìn và kính cẩn chào hỏi.
“Chào quản lý Thu”.
…
“Chào quản lý Thu ạ”.
Thu Mộc Trân là người một mình phụ trách dự án quan trọng của công ty, nên mọi người đối xử với cô rất cung kính. Lúc này, Thu Mộc Doanh cũng vừa tan làm. Thấy Thu Mộc Trân tươi cười rạng rỡ, còn được người trong công ty tôn kính như vậy, trong lòng Thu Mộc Doanh ghen ghét vô cùng.
Thế là cô ta buông tiếng mỉa mai: “Chẳng biết có gì mà đắc ý như vậy nữa. Không dựa vào thực lực của bản thân, mà nhờ chồng mình bán thân để đổi lấy địa vị, không thấy dơ bẩn hay sao ấy nhỉ?”
“Hử, ý em là sao?”, Thu Mộc Trân vốn không định bận tâm đến cô ta. Nhưng nghe Thu Mộc Doanh nói vậy, cô liền chau mày lại.
Khoanh tay lại, Thu Mộc Doanh cười khẩy nhìn Thu Mộc Trân: “Tôi có ý gì, lẽ nào chị lại không hiểu?”
“Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm”.
“Trước đây tôi còn tò mò, không biết vì sao giám đốc Từ của tập đoàn Hồng Kỳ không hợp tác với người khác mà lại chỉ đích danh, muốn hợp tác cùng chị. Nhưng hôm trước tôi và chồng đến quán cà phê Lệ Nhân, trông thấy tên rác rưởi ấy ngồi cạnh giám đốc Từ, còn bày ra vẻ mặt si mê và nịnh nọt, thì tôi đã hiểu rồi”.
Thu Mộc Doanh nói vậy làm Thu Mộc Trân càng nghe càng thấy mơ hồ: “Rốt cuộc em muốn nói gì? Em nói ai si mê?”
“Ha, xem ra chị Mộc Trân của tôi vẫn chưa biết gì nhỉ?”, nhìn vẻ bối rối của Thu Mộc Trân, Thu Mộc Doanh dường như hiểu ra gì đó, ý cười trên môi lại càng sâu xa, “Thôi thì không nên vạch áo cho người xem lưng. Ở đây có nhiều người như vậy, tôi cũng không tiện nói”.
“Nhưng chị Mộc Trân à, đứa em này nhắc nhở chị một câu, trông chừng chồng cho cẩn thận vào. Biết đâu chị đã bị cắm sừng mà vẫn không hề hay biết”.
“Ông nội xem trọng thể diện nhất. Cho dù chị đem lại lợi ích cho nhà họ Thu, nhưng lại làm ra hành động hủy hoại thanh danh của gia tộc này, thì chị biết hậu quả rồi đấy”.
“Tự mà lo liệu”.
Thu Mộc Doanh lạnh lùng bật cười rồi quay người đi thẳng.
Để lại Thu Mộc Trân vẫn đứng yên ở đấy, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Hiện tại Thu Mộc Trân đã rời khỏi công ty. Trên đường về nhà, trong đầu cô cứ vang lên những lời nói vừa nãy của Thu Mộc Doanh.
“Chẳng lẽ người đi uống cà phê cùng giám đốc Từ, là Diệp Phong?”
“Nhưng sáu ngày trước Diệp Phong đã về quê rồi mà. Sao có thể xuất hiện ở quán cà phê Lệ Nhân chứ?”
Đúng lúc này, Thu Mộc Trân sực nhớ lại cú điện thoại của Tô Thiến.
Tô Thiến cũng nói hôm nay gặp Diệp Phong.
Lẽ nào, Tô Thiến không hề gạt cô?
Diệp Phong đã quay lại Vân Châu?
Hay nói đúng hơn, anh không hề về quê thăm mẹ.
Nếu thật sự là vậy, vì sao anh phải lừa cô cơ chứ?
Không lẽ, anh thật sự làm chuyện gì khuất tất, không muốn để cô biết?
Thu Mộc Trân suy đoán lung tung một hồi thì cảm thấy tâm trạng rất rối bời.
Lúc con người ta rối trí thì càng nghĩ đến nhiều chuyện hơn.
Chẳng hạn như chuyện các vị tai to mặt lớn đến nhà họ Hàn chúc mừng lúc ở Giang Hải, hay sự kính nể của cậu Thẩm ở buổi đấu giá đá quý, hoặc đơn hàng gần như miễn phí của tập đoàn Hồng Kỳ.
Trước đây Thu Mộc Trân cũng từng thắc mắc, và chỉ nghĩ rằng có lẽ Diệp Phong có ơn với họ mà thôi. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể lời Tô Thiến nói là đúng. Rất có khả năng, Diệp Phong đang bán mạng cho bọn họ, làm những chuyện dơ bẩn để “tẩy trắng” cho đám người ấy.
Phía trước là hồ Vân Vụ, Thu Mộc Trân cũng không ngờ mình đã vô thức đi đến tận đây.
Đương lúc Thu Mộc Trân còn đang nghĩ ngợi mông lung, tiếng chuông điện thoại bỗng dưng réo rắt.
Là Diệp Phong gọi đến.
“Mộc Trân à, em về nhà chưa?”
“Tìm thấy chỗ để nước tương chưa em? Hay là thôi, em đừng nấu nữa, đặt đồ ăn ngoài đi. Em không biết dùng bếp ga, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện”.
“À còn nữa, em biết dùng máy giặt rồi chứ? Em xem em đấy, chẳng biết tự lo cho mình gì cả. Bây giờ đã biết có chồng ở nhà hạnh phúc thế nào chưa?”, đầu dây bên kia vang lên mấy lời vô sỉ của Diệp Phong.
Thu Mộc Trân bị anh chọc cười, khóe miệng cũng toe toét. Cô giả vờ nổi giận, mắng anh là đồ không biết xấu hổ.
Diệp Phong cũng chỉ cười hì hì.
“À phải, trong nhà hết bột giặt rồi, em nhớ mua nhé. Đừng đến siêu thị giá rẻ của khu nhà mình, toàn lừa lọc thôi, chẳng rẻ tí nào cả. Em mua ở siêu thị Ức Phong bên cạnh ấy”.
“Được rồi. Tôi biết rồi mà. Sao bình thường tôi không phát hiện ra, anh lại lắm lời thế nhỉ? Nói còn nhiều hơn mẹ tôi nữa”, Thu Mộc Trân giở giọng trách cứ anh, nhưng chẳng một ai nhìn thấy bây giờ cô đang nở nụ cười dịu dàng đến nhường nào.
Có lẽ, đây chính là cảm giác có một gia đình.
“Anh vẫn đang ở nhà mẹ à? Bà ấy vẫn khỏe chứ? Khi nào anh về?”, Thu Mộc Trân nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Phong hơi chững lại, sau đó vội cười đáp: “Ha ha ha, anh biết ngay là em nhớ anh mà. Vợ à, chỉ cần em nói em nhớ anh, anh sẽ lập tức chạy về làm ấm giường cho em ngay”.
“Biến! Tôi mà nhớ anh ấy hả? Tôi chỉ muốn thông báo là anh về muộn chừng nào hay chừng ấy, không về thì càng tốt”, khuôn mặt Thu Mộc Trân hơi ửng lên, nhưng vẫn kiêu ngạo nói cứng.
Đồ khốn này, sao có thể mặt dày như thế chứ!
Thu Mộc Trân muốn cúp điện thoại quá.
“Hầy, Mộc Trân à, suýt nữa anh quên mất. Dự báo thời tiết nói hôm nay có bão. Nhớ đóng kín cửa sổ, tăng nhiệt độ điều hòa nhé. Em ngủ y như lợn vậy, nửa đêm là tung chăn ra, nhưng bây giờ chẳng ai đắp lại cho em cả!”
“Câm mồm, đồ thối tha này, anh mới là lợn!”, Thu Mộc Trân hét lên rồi cúp máy ngay lập tức.
Không biết vì sao, mọi phiền muộn ban nãy của Thu Mộc Trân đều đã biến mất. Trong lòng cô chỉ còn một dòng nước ấm áp, khóe môi cũng nở một nụ cười dịu dàng.
“Cái tên này, tuy là không có mấy tiền đồ, nhưng cũng biết quan tâm người khác đấy chứ”.
Thu Mộc Trân toe toét cười.
Nụ cười ấy rạng rỡ và xinh đẹp cực kỳ.
Nếu như người trong công ty nhìn thấy, hẳn sẽ cảm thấy rất bất ngờ. Người đẹp lạnh lùng và nghiêm túc Thu Mộc Trân, khi mỉm cười hóa ra lại rạng ngời đến thế.
Mọi cảm giác ấm áp và vui vẻ, đều đã không còn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất