Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Lúc chiếc vòng tay phỉ thúy kia rơi xuống đất, lúc món quà sinh nhật dành tặng mẹ vỡ tan, Lý Hiểu Hồng cũng cảm thấy trái tim mình vỡ thành ngàn mảnh.  

             Không ai có thể hiểu được cảm giác đau đớn khi đó của Lý Hiểu Hồng.  

             Nước mắt cô giàn giụa, vội vã chạy tới quỳ sụp xuống đất. Trong tay cô cầm mảnh vỡ của chiếc vòng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mắt cô mờ đi vì nước mắt, tiếng khóc thút thít đầy bất lực.  

             Quản lý Ngụy vẫn cười lạnh như cũ, không mảy may thương xót nói: "Lần này dạy dỗ cô như vậy thôi".  

             "Lần sau lúc bưng đồ thì nhớ mở to mắt ra!"  

             Nhìn Lý Hiểu Hồng đang quỳ sụp trên mặt đất, ông ta tỏ ra coi thường và khinh bỉ. Thế rồi ông ta hừ lạnh một cái, sau đó định đi khỏi đó.  

             "Quản lý Ngụy, ông đối xử như vậy với một cô gái mới ra đời không phải là hơi quá đáng rồi sao?"  

             Thế nhưng, đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía trước.  

             Quản lý Ngụy cau mày lại, cứ tưởng rằng là một nhân vật lớn nào đó thích lo chuyện bao đồng. Ông ta còn đang nghĩ phải đối phó thế nào thì khi ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Phong đang đi về phía mình. Tay anh còn đang cầm mấy chai bia đang định đưa cho khách.  

             Quản lý Ngụy đột nhiên bật cười nói: "Ồ, cứ tưởng nhân vật có máu mặt nào? Hóa ra chỉ là thứ chó má không biết sợ là gì".  

             "Một tên phục vụ cỏn con, không biết đường cụp đuôi lại mà ngoan ngoãn làm việc. Việc của quản lý đây mà cũng dám nhúng mũi vào?"  

             "Ai cho cậu cái lá gan lớn vậy!"  

             "Còn không cút đi làm việc đi, đừng có chọc vào tôi. Tôi điên tiết lên thì tôi cho cậu cuốn gói khỏi đây ngay lập tức đấy!"  

             Quản lý Ngụy giận dữ quát to.  

             Trước đó Lý Hiểu Hồng từ chối yêu cầu của quản lý Ngụy đã khiến ông ta bực mình sẵn. Giờ không ngờ lại còn có một nhân viên phục vụ khác dám chống đối ông ta.  

             Quản lý Ngụy này quản lý nhà hàng, hô mưa gọi gió quen rồi, sao có thể nhẫn nhịn việc hai nhân viên phục vụ cỏn con gây sự với mình như vậy?  

             "Sở tiên sinh, tôi không sao".  

             "Tôi đã quen rồi, tôi chẳng qua thì là một cô gái không có gì trong tay, không đáng để tiên sinh ra mặt".  

             "Hơn nữa, đều là tôi sai, do tôi không làm tốt công việc của mình nên mạo phạm người khác".  

             Lý Hiểu Hồng nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.  

             Lúc này mặt cô đã đỏ lựng lên nhưng vẫn cố gắng ngăn Diệp Phong lại, không muốn anh vì cô mà xung đột với người khác.  

             Đến bây giờ Lý Hiểu Hồng vẫn nhận tất cả trách nhiệm về mình, nói tất cả là lỗi của bản thân. Cô nói mình không trách ai cả để Diệp Phong không vì cô mà đắc tội với người khác.  

             Dù gì cô cũng hiểu rõ mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé, xuất thân nông thôn, vô danh tiểu tốt. Trong mắt những kẻ có quyền có thế kia, có khi cô còn thua một hạt cát ấy chứ.  

             Từ nhỏ, do nhiều việc xảy ra trong gia đình mà cô đã phải chịu quá nhiều sự giễu cợt và lăng mạ.  

             Giờ cô đã quen rồi, quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, quen với việc bị áp bức và sỉ nhục.  

             Cô quá nhỏ bé, không đáng để Diệp Phong làm vậy vì cô.  

             Thế nhưng, mặc kệ sự khuyên can của Lý Hiểu Hồng, Diệp Phong vẫn không mảy may lay động. Anh vẫn tiếp tục bước lên phía trước, không hề dừng lại mà chậm rãi tiến về phía quản lý Ngụy.  

             "Quản lý Ngụy, ông thực sự cho rằng việc ban nãy không ai nhìn thấy hay sao?"  

             "Rõ ràng là ông đụng phải Hiểu Hồng, vậy mà lại vu oan cho cô ấy".  

             "Hơn nữa, dù cho Hiểu Hồng có sai thật thì ông trách mắng vài câu là được rồi, cùng lắm là bắt cô ấy bồi thường một số thiệt hại cho nhà hàng".  

             "Thế nhưng, sao ông lại đập vỡ chiếc vòng tay phỉ thúy đó?"  

             "Ông có biết cái mình vừa đập vỡ là gì không?"  

             "Đó là quà cô ấy mua tặng mẹ, là tấm lòng hiếu thảo của cô ấy".  

             "Vì chiếc vòng tay này mà cô ấy đã làm hai việc cùng lúc".  

             "Cô ấy làm việc không kể ngày đêm suốt ba tháng trời".  

             "Một trăm ngày đêm vất vả trong nháy mắt đã bị ông đập nát".  

             Diệp Phong lạnh lùng nói, khóe miệng thoáng hiện nét cười. Nhưng nụ cười đó của anh lúc này đáng sợ biết bao. Không ai biết, dưới nụ cười đó là cơn giận dữ đang đè nén đến mức nào?  

             "Đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất".  

             "Ông là quản lý, là nhân vật lớn. Ông cưỡi trên đầu trên cổ người khác, sao có thể hiểu được nỗi khổ của những kẻ nghèo hèn như chúng tôi? Những lời tôi vừa nói e là ông không hiểu, mà cũng không muốn hiểu".  

             "Mày nói đúng rồi đấy! Trước mặt lũ nghèo hèn như chúng mày, tao chính là VIP, là người chúng mày không được phép chọc vào. Đừng nói việc chỉ đập vỡ một chiếc vòng, dù hôm nay tao có đánh cô ta thì chúng mày làm gì được tao? Thức thời chút đi, khôn hồn thì cút ngay cho tao. Nếu không thì tao cũng sẽ cho mày một bài học", quản lý Ngụy cũng nổi điên lên. Một nhân viên phục vụ nhỏ bé mà cũng dám ở đây chỉ tay năm ngón.  

             Còn gương mặt Diệp Phong lúc này đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng.  

             "Nếu đã như vậy, thì không cần nói thêm gì nữa".  

             "Hả? Mày muốn làm gì? Tên nhãi ranh thối tha này, chẳng lẽ mày định đánh tao?", nghe Diệp Phong nói vậy, quản lý Ngụy kia cũng có chút hoảng sợ, ông ta sẵng giọng quát.  

             Diệp Phong nở nụ cười đáng sợ đáp: "Ông nói đúng đấy".  

             Cái gì?  

             "Khốn nạn, mày dám?", quản lý Ngụy kinh ngạc, mắt mở to hết cỡ.  

             Bịch ~  

             Tiếp theo đó, trong nhà hàng vang lên một tiếng động lớn.  

             Diệp Phong xoay người lại đạp một cú vào đúng bụng quản lý Ngụy.  

             Ông ta kêu lên thảm thiết, sau đó cơ thể nặng nề hàng trăm ký của ông ta bay lên không trung rồi rơi xuống làm hỏng không biết bao nhiêu bàn ghế, đụng vỡ không biết bao nhiêu chai rượu. Sau cùng, ông ta đập mạnh xuống đất, máu tươi ồng ộc phun ra.  

             Ông ta nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, như thể một con chó đang nằm sõng soài không thể nào đứng dậy nổi.  

             Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

             Cả nhà hàng im lặng như tờ.  

             Đến cả Dương Thanh và Tiết Lâm nãy giờ ngồi trên tầng hai quan sát mọi việc cũng trợn trừng mắt.  

             Rõ ràng là không ai ngờ rằng một nhân viên phục vụ nhỏ bé lại dám nổi trận lôi đình, đạp luôn quản lý nhà hàng?  

             Anh ta làm gì vậy?  

             Anh ta bị điên rồi sao?  

             Muốn tạo phản ư!  

             Mọi người trố mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy kinh ngạc đến nỗi không tưởng tượng nổi.  

             Tiết Lâm thấy cảnh này thì cảm thán một câu: "Ông chồng ở rể này của Mộc Trân cũng chính trực đấy chứ".  

             "Chính trực cái gì chứ? Đây là tự đào hố chôn mình. Đợi mà xem, nhà hàng này có thế lực chống lưng rất lớn. Tên nhà quê này giờ đến đây gây chuyện, chỉ sợ là sẽ gặp tai ương", Dương Thanh cười lạnh nói. Cô ta vừa coi thường người chồng vô dụng của Thu Mộc Trân, vừa chuẩn bị tâm lý ở lại xem kịch hay.  

             Quả nhiên, chỉ một lát sau, trên tầng đã có mấy tay đô con lực lưỡng đi tới.  

             Đặc biệt là người ở giữa. Người đó mặt mày nghiêm nghị, trên tay xăm hình rồng, mắt hắn ta đầy sự hung dữ và phẫn nộ.  

             Sau khi đám người đó xuống dưới tầng, đám đàn em lập tức lấy cho hắn ta một cái ghế để ngồi.  

             "Đây... Đây là anh Báo?"  

             "Là thuộc hạ của Lý Nhị - ông trùm cai quản vùng Đông Giao của Vân Châu này!"  

             "Mẹ nó, đến anh Báo cũng ra mặt rồi".  

             "Chồng Mộc Trân e là chết chắc rồi ~"  

             "Xong đời rồi!"  

             "Không ai cứu được anh ta ~"  

             Sự xuất hiện của anh Báo này giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt biển khiến sóng gió không ngừng nổi lên. Người có mặt trong nhà hàng lúc này đều xôn xao, thi nhau bàn tán. Ánh mắt họ nhìn Diệp Phong đầy xót thương.  

             Rõ ràng trong mắt mọi người thì một người phục vụ như Diệp Phong mà đánh người của anh Báo thì đúng là xong đời rồi!  

             Trên tầng hai, Tiết Lâm thấy vậy thì cau mày, đứng dậy toan đi xuống lầu.  

             "Tiết Lâm, cậu đi đâu vậy?", Dương Thanh vội vã hỏi.  

eyJpdiI6IjJLY1VNblVBblZaRnhHYTVVTDlqWFE9PSIsInZhbHVlIjoiRWJMUzZ6OThNVjFnM1JENUZEaUNFdDF1bTIzK1ZWbkdzZmFqXC9BY0I2VTB3RHlVY1U3RTkwOXQ5S3VkTFJhdndOdVlBMGZ6UmFQVDhyRk5nT1JCMk9OVDR3UlwvWHJ4WDlmalVyWGxJaGJzenVWXC9BTit0T3Zxc29YR0pCT1dJUnhlTkU3RWpSNXVGXC9BYklZcGpJS0lSckNMRXd4eWJrTG04ZzhEK1o5RXEySTlqZ1JMTzBkdGlYSllaUGRPQkhsdWZFQUFJV1FKWlpGYWxNN2l1RjFPT0Mrck9LVGYwdjBpRmhGYlFvM1E5aUo2OUpaQmJLbnJDM25YVFVGeTRUTlU5QkM2T3Y2b1JTdEZkZnVWaldtbk1XZ0JZcEdxZG13VFRJbm83TFEyTG16NWdNYXZNQzV6ZUhXVHFYYVFWYVgwZlBCbm14K3M0a1hlcEFtQW5JU0RNWUZiMWRqcHExd2dQRHdFcXBNUHVXVWt3d2ZlRVlhN3BWbEVWVjB4WkwrYVNZQTlINFN4NWozWFkwakw3RHhITHlBV01CWGpSWFhJaFwvZHZNdk85b01kUHR2SmU3TTBjc2NiTlZkSXhWazJiS1hPODNNXC9tMHJsMXR4eWN4TlwvclpWa2tBSG1laGpPUzB2dGtFOGdNdXAySXdzNjJUanpVMVJtdWVVQkVPanFCYXlOcG52bXBwdHV4dEZkYTV0b3p3S0Q3eHhOVWllQjdaS3J4UEoxSTc3QTlGYlErY21Ya2xaRHoyUEcrdTNORUtmS0JvWnVyckNYQ1djNkFzV29aXC9xd2l5VDlWeDZuNDFpUFJTVzVycGV1b0FtRUxGTGhYcmU0Rk1RMXl4Tkg2ek1UYWRmZlQzdkFnXC9raVpJU0xyN093ZUYwOEgzTkhcL0FCOGlVMU0wQVFKQnI2RWQyRTNxczNzSXM3WWlZS01ROUlcL2tlN1wvU251RFBNeVFIOFdDZnlnPT0iLCJtYWMiOiI5ZjI4YTgxNjdiOGQ2ZmFlY2JjOGY2MGRiNWU4ZDM3NjI3NGVkOTdkMDlhNDYzMTQ4MWE5MmQzNGZlMTdiYTA4In0=
eyJpdiI6IkZHeUhEOUVkQXhLd2V2aCthN2NxaWc9PSIsInZhbHVlIjoidUtXRnM5b3draHpWdFg1OEFtb0NDWXRZV2M1THNcL2djSlVFTFk2QW1pYnBoUTc1TFdQT3JQYzNlbDRMTUZJUnNxYjg5b05rWFdiOStRXC92ekxTU0VIaXI5MVA0b25qcDJSTmFSMGlkb2pOTVJXODR2aUxhMkhvN1VFVDNLT2JZNUlcL0xoZGdrV2trcWd1K0xwdGFrUmJHcFVSU2s3OFNYVHpwWDcycjZGQTJsXC9DZnNteXVtNnRSb2FDN1NhVDRBQVFRaFNMT0NjWnlHZVwvaGZ1RHdpeWhHYU5jTXdlZWg4NDFwTDRsOEpFbXQydThyeEdMN1JIWTI5M2JxSmZiVDlLWHA1ZTJpdGd2R1g2djZTM2lMdkt0K1hYU3hpU0V0RGk4N1wvZmpVTTdKbFI2NEtiOWhIdHNZZTJRRWkrcWhVNGhpa3VFMjU3Z08zOUtEeVpDRGlTYUhqcjdWdnJYMVRMbXcwUFZPdldrZnBvMlJMeGdPdmNFZkltanBGNU1odTVBeVlkYk5FamhuQzQrMGltTXhncjRqT3o0ZXBuYk5VMkdVVnNydUUyZUdPcWNtTGllczBOXC81VW5tY0taWFwvYVdFNzhhNkh0KzFMbVhPU0d4eERiNm94ZTRua1J5eWNOeWhRNFdJSHh0cGRTNGp2UmZJSzRpeURSZVlQdFZ5Q3N1M3UybGI2TVN6ZHFvblFlSUlWSVJkU2V4d2x5NFBBa2NYaVZMSDExaUxIaDNuNUQzaWNOXC8yaTE5Z1VYUks5Tkx0dnJwRVBvaUtjRTk3RWZzRXU3MVkrYzFaR0tFdnNJVzBcL0pMVDc4dFI0em1zRUwwSGFoMHRNTXRSY2NjcW9mWW9sU3pmblVRZkIyWWYxdHVRK3VqWnJSRStzOVFNM1ZuSFUyY2lvdkhidm5takd3ODVZNWNrbGpkUmx6N29TVUVXTHZQUjZrREhGa3Z5Q1wvMzhMRVhtY1FOWmRpb1wvRjY4TFVwZkF2VjdodXhGK0J3Zm9EdDgyZDZzeitvRnJzVDF4ZDdBT2pDdzRHZ2dOT3RHNlFSdWo1QT09IiwibWFjIjoiMWUwM2E4MTM2Y2YwNTI1M2U2NjMxODkyZDE4MGZhZTJkMzU4MGRhZDlhOTcxZmZjZGNiMTYyZjg5OTE0MWMxYyJ9

             Dương Thanh không ngừng ngồi cạnh châm chọc, ngăn cản Tiết Lâm xuống giúp đỡ Diệp Phong.

Ads
';
Advertisement