Thu Mộc Trân dựa vào cửa sổ, cốc cà phê trong tay vẫn tỏa ra hơi ấm. Cô nhìn theo bóng dáng người đang đi xa dần, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
"Mẹ nó, Trân Trân, sao có thể như vậy được?"
"Cậu quên ban đầu cậu nói gì với mình rồi sao? Cậu nói ý trung nhân của cậu tương lai nhất định phải tài giỏi hơn người, ăn mặc có gu. Không cần xuất thân giàu có, nhưng ít nhất cũng phải là con nhà học thức, là nhân tài hiếm có khó tìm".
"Nhưng cậu nhìn anh ta xem, có cái gì phù hợp với tiêu chuẩn của cậu không?"
"Đừng nói là xuất thân, chỉ riêng cách ăn ta đi đứng ăn mặc đã đủ thấy anh ta chẳng khác dì một con dế nhũi!"
"Anh ta vốn không xứng với cậu, Trân Trân, sau này cậu phải ly hôn với anh ta!"
"Chị em tốt của Tô Thiến này xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn. Người đó sẽ cưng chiều cậu, yêu thương cậu".
Tô Thiến rõ ràng rất ác cảm với Diệp Phong. Không chỉ vì anh xuất thân bần hàn mà còn vì rất nhiều lý do khác. Tóm lại là nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.
"Nếu như có dù chỉ một chút bản lĩnh thì đã không đi ở rể rồi!"
"Kiểu đàn ông vô dụng như vậy thì khác gì phế vật? Đợi khi ông nội cậu không còn thì cậu phải ly hôn. Mình sẽ tìm người tốt hơn cho cậu", Tô Thiến ngồi trên chiếc bàn làm việc, trịnh trọng nói với Thu Mộc Trân.
Còn Thu Mộc Trân vẫn bình tĩnh như cũ, cô dựa vào cửa sổ khẽ cười đáp: "Thiến Thiến, thực ra Diệp Phong không tệ như những gì cậu nói đâu".
"Ít nhất, vào lúc mình gặp nguy hiểm, anh ấy luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ mình".
"Ít nhất, lúc mình bị người khác sỉ nhục, anh ấy cũng ra mặt giúp mình".
"Mình có thể cảm nhận được, anh ấy thực lòng đối tốt với mình".
"Trước đây mình thấy anh thấy là một người bình thường đến mức tầm thường. Nhưng càng hiểu thêm về anh ấy, mình càng cảm thấy anh ấy thực sự có khí chất khác người thường. Anh ấy giống như một câu đố khiến người khác rất muốn đi tìm câu trả lời".
Lúc Thu Mộc Trân nói những lời này, cô nghĩ tới cảnh tượng lúc ở nhà hàng Thịnh Thiên, Diệp Phong oai hùng khiến cho đám đông phải khuất phục. Lại nhớ ngày chúc thọ bà cô, các nhân vật có máu mặt thi nhau đến chúc thọ. Không ai để ý rằng, lúc đó trong mắt Thu Mộc Trân đã ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
"Mẹ nó!"
"Trân Trân, không phải cậu vì buổi tiệc chúc thọ bà cậu ở Giang Hải mà bị tên đó đánh cắp trái tim đấy chứ? Cậu thực sự nghĩ anh ta là nhân vật lớn gì sao?"
"Lai lịch của anh ta cậu cũng biết rồi đấy. Không năng lực, không xuất thân, cậu nói xem cái tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi đó thì có thể có tiền đồ gì được chứ?"
"Mình thấy những người hôm đó tâng bốc Diệp Phong không phải là vì tôn trọng anh ta, mà chỉ là vì coi anh ta là kẻ ngốc. Bọn họ cho anh ta một chút ân huệ, khiến anh ta cảm động. Sau đó, anh ta mới cam tâm tình nguyện đi làm việc, thậm chí là liều mạng vì họ".
"Những việc như vậy mình thấy nhiều rồi. Loại người này, có một tên gọi chuyên dụng chính là "con rối"!
"Mà Diệp Phong chính là con rối của đám nhà giàu kia, giúp họ làm những việc dơ bẩn nhất".
Tô Thiến thản nhiên nói với Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân đương nhiên chẳng để bụng, dù gì những lời Tô Thiến nói đều quá mơ hồ, Tô Thiến lại không mắt thấy tai nghe mọi chuyện. Cho nên, đương nhiên cô không tin lời Tô Thiến.
"Thiến Thiến, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ rất hiểu Diệp Phong, cho dù anh ấy làm tay sai cho nhà giàu thì cũng cần có bản lĩnh. Hơn nữa, mặc dù ở nhà họ Thu, anh ấy luôn một mình một phe, nhưng lúc nào cũng nhẫn nhục chịu khó. Mình có thể cảm thấy bên trong anh ấy là một người rất kiêu ngạo. Anh ấy chắc chắn sẽ không chịu làm con rối cho đám người đó".
"Hơn nữa, anh ấy có phải nhân vật lớn hay không mình cũng không quan tâm".
"Được rồi, giờ mình phải làm việc. Cậu đừng quấy nữa, tối mình sẽ tới tìm cậu".
Thu Mộc Trân không muốn nói chuyện tiếp nữa nên liền khéo léo đuổi khách.
"Trân Trân, cậu nghĩ cho kỹ những điều mình vừa nói. Mình sợ cậu quá ngây thơ rồi bị người ta lừa", Tô Thiến trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Thu Mộc Trân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất