Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

Tối qua, Sở Văn Phi cùng người nhà họ Thu đến khách sạn Vân Châu ăn một bữa thịnh soạn mà lại không có tiền trả. Tất nhiên là phía Vân Cảnh đã báo cảnh sát.  

 

Cả nhà họ Thu gần như đều chịu chung số phận bị bắt về đồn.  

 

Nhà họ Thẩm là một thế lực đáng gờm ở Vân Châu, còn là tâm phúc của Lý Nhị, đương nhiên họ cũng có người quen ở đồn cảnh sát.  

 

Viên cảnh sát phụ trách vụ án này đã cảnh cáo đám người Thu Quang, nếu không thanh toán đầy đủ thì chờ bóc lịch đi.  

 

Người nhà Thu dĩ nhiên đã rất hoảng sợ. Sở Văn Phi không trả tiền, họ chỉ đành cầu cứu ông cụ Thu.  

 

“Một lũ đáng xấu hổ. Ăn một bữa cơm thôi mà cũng bị bắt vào đồn?”  

 

“Nói đi, bao nhiêu tiền để tao sai người mang đến”.  

 

“Giải quyết xong chuyện này thì bộ mặt của Thu Thủy cũng bị chúng mày làm cho mất sạch”, ông cụ nhà họ Thu giận đến run người.  

 

Ông cụ Thu vừa nói vừa về phòng lấy tiền.  

 

“Hả?”  

 

“Ba triệu!”, nghe đến số tiền, ông cụ Thu liền chết đứng. Khuôn mặt tái nhợt đi, ông cụ tức đến mức thất khiếu gần như bốc khói.  

 

“Một bữa ăn mà ba triệu?”  

 

“Lũ súc vật, chúng mày là súc vật phải không?”  

 

“Súc vật cũng không ăn như chúng mày!”  

 

“Còn trách Văn Phi không móc hầu bao ra à? Người ta có phải là thằng ngốc đâu mà chi ra ba triệu để mời đám súc sinh như chúng mày”.  

 

“Đổi lại là tao, tao cũng không dại gì vung ngần ấy tiền!”  

 

“Lũ đáng xấu hổ chúng mày cứ ở đấy đi, tốt nhất là ngồi tù mấy năm”.  

 

“Tự làm ra chuyện ngu xuẩn này rồi muốn Văn Phi gánh cho, còn định lôi cả tao vào, bảo tao trả tiền cho chúng mày à?”  

 

“Nằm mơ đi!”  

 

Ông cụ nhà họ Thu đã giận dữ đến mức khuôn mặt run rẩy.  

 

Không ngờ ông cụ sáng suốt cả đời, rốt cuộc lại sinh ra một đám rác rưởi!  

 

“Thấy Văn Phi nhà người ta giàu có là ra sức lợi dụng”.  

 

“Bây giờ người ta tức giận không chịu trách nhiệm nữa, đáng đời lắm!”  

 

“Không có tiền lại còn đi ăn, để bị cảnh sát bắt. Nhà họ Thu này sao lại sinh ra một lũ đáng xấu hổ như thế cơ chứ”.  

 

Giữa ngôi nhà vắng lặng, ông cụ Thu đã giận đến mức toàn thân run rẩy, cảm thấy danh dự mà ông đã gây dựng một đời, rốt cuộc đã bị hủy trong tay đám con cháu rác rưởi.  

 

Cuối cùng, ông cụ nhà họ Thu quyết định không bận tâm đến chuyện thanh toán nữa. Nếu số tiền ít thì còn được, nhưng con số lại lên đến ba triệu. Chẳng lẽ bắt ông cụ bán nhà vì lũ bất hiếu ấy ư?  

 

Gia đình Thu Mộc Trân và Diệp Phong vẫn chưa hay tin về sự cố của nhà họ Thu. Diệp Phong chỉ biết người nhà họ Thu đến khách sạn Vân Cảnh ăn một bữa no nê, tốn rất nhiều tiền. Anh không hề biết chuyện bọn họ tiếc tiền nên không chịu thanh toán và bị bắt về đồn cảnh sát.  

 

Bố mẹ Thu Mộc Trân mà biết chuyện, chắc sẽ cười chết mất.  

 

Đúng là quả báo mà!  

 

Lúc này, Diệp Phong vẫn đang được Từ Lôi chở đến nơi ở sắp tới của anh.  

 

“Sở tiên sinh, anh rảnh chứ? Hay là tôi đưa anh đi dạo quanh hồ Vân Vụ nhé? Đến tối về biệt thự nghỉ ngơi cũng chưa muộn. Phong cảnh ở Vân Châu rất đẹp mà”, thấy Diệp Phong chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng ngồi ở hàng ghế sau, mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi, Từ Lôi bèn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.  

 

“Không cần đâu. Tôi không có thời gian. Đến thẳng biệt thự ở ngoại ô đi”, Diệp Phong trả lời ngay.  

 

Từ Lôi hơi thất vọng, chỉ “ừm” một tiếng.  

 

Đúng lúc ấy, điện thoại của Diệp Phong reo lên, là Thu Mộc Trân gọi đến.  

 

“Anh đi chưa? Bây giờ anh rảnh không, nếu được thì đến công ty nhé”, giọng nói nhẹ nhàng của Thu Mộc Trân vang lên.  

 

Diệp Phong cười tươi đáp lại: “Được, anh rảnh chứ, anh sang đó ngay”.  

 

Nghe anh nói xong, Từ Lôi tức tối lắm.  

 

Người này đối xử với cô thì hờ hững lạnh lùng, thế mà lại nhiệt tình hăng hái đối với Thu Mộc Trân như vậy: “Không phải anh nói là không có thời gian sao?”  

 

Giọng nói của Từ Lôi có phần bực tức. Có những người phụ nữ khi tức giận vẫn quyến rũ vô cùng.  

eyJpdiI6IlwvNmdaVER2cHp1Nlh4YVwvRVcxdmlwUT09IiwidmFsdWUiOiJGTEJHOTJRTkNablwvTVYyajVSRmIzWFY1YjFZWEQyQWlYRWNOQ2s5enFqakJjT0RHbFE5d1wvVk9oSFZqdDBGeGoiLCJtYWMiOiJjMTlhY2I3ZmU0OGZkYjVlYzkyZWJiYzFkOTk2YTU3OGRmMTJhN2UyZTgwMGQ0YmZiMjMyOTE2Nzg3NDkxMzM2In0=
eyJpdiI6Im1TRm9zcUtzMzBaSCs3akUzYUd4cUE9PSIsInZhbHVlIjoiSE43NklaNkNjSVwvM1k1K2w0VzJzcjc5UlpYV1VzNkpZTURXXC8rQ21EeXhodXJMK1RqRlFWeFwvNnBLQ3hIODhVUkJyVjJMcHBZQjZqNGppRzREempXTnRpZTMyZlcwNCtXcWJKZ2k0MjlPZkcwR0N1QWdOWDM3MlVJdTFqNW1iejFvSzQ5K1FsaGtQT2NUVHVxRkpmaGl0YmVJMEVpTVwveUJTUlNTS3FKajBJOFBkandPVGxXU3E0djhWSVF3NGxONiIsIm1hYyI6IjNjNWQ3ZmQyMDQ3MTg0YmM1ZDdjYWRjZmM3OGJmODZhMjA4MThlMjE4YzM2NWI0MTRkOTExY2ViODhkN2ZkYTIifQ==

“Được thôi, nếu đã như vậy thì anh tranh thủ thêm một tí nữa đi nhé”. 

Ads
';
Advertisement