Trước đó, bà cụ Hàn và cả nhà họ Hàn đã mắng mỏ vợ chồng Diệp Phong đủ điều vì cho rằng anh đắc tội Thịnh Thiên. Bà ta nói rằng Diệp Phong hại cháu mình, hại con mình, hại cả nhà mình.
Nhưng hiện tại, các vị tai to mặt lớn ở Giang Đông đều xuất hiện, ông vua Giang Đông Trần Ngạo còn đích thân đến đây chào hỏi Diệp Phong và chúc sinh nhật Thu Mộc Trân.
Cảnh tượng này như một cú đá đau điếng vào mặt cả nhà họ Hàn.
Mấy phút trước, họ còn vì chuyện Diệp Phong đắc tội tay sai của Trần Ngạo mà sỉ nhục anh. Nhưng lúc này họ mới nhận ra, Diệp Phong là nhân vật mà chính Trần Ngạo còn phải cung kính tiếp đón.
Trớ trêu thay!
Mỉa mai thay!
Không một ai có thể thấu được tâm trạng của người nhà họ Hàn bây giờ.
Cậu ấm nhà họ Mặc - Mặc Văn Hiên, mới nãy còn diễu võ giương oai, tỏ vẻ ngạo nghễ. Giờ đây, khi đứng trước mặt những “ông lớn” thật sự, anh ta lại sợ mất mật, trông chẳng khác gì một quả cà tím héo rũ.
Giọng nói đầy giận dữ của Diệp Phong vẫn vang vọng trong đại sảnh.
Mỗi một câu hỏi của Diệp Phong tựa như hồi chuông going lên, khiến đám người bà cụ Hàn tỉnh ngộ.
Chẳng ai lên tiếng, cũng không dám lên tiếng. Bọn người Hàn Hải cũng không biết phải nói gì.
Trên gương mặt của Hàn Ngọc, Hàn Nguyệt chỉ còn lại vẻ kinh hoàng và hoảng sợ.
Diệp Phong nhìn họ, đoạn nói tiếp: “Bà ạ, cháu và Mộc Trân đã lặn lội từ Vân Châu xa xôi đến đây mừng thọ bà”.
“Quà mừng thọ dẫu không phải là vàng bạc cây cỏ quý giá gì, nhưng đều là thành ý của cháu và Mộc Trân!”
“Trà là do mẹ cháu ngày ngày đêm đêm, vất vả chăm sóc bằng cả mồ hôi và tâm huyết. Trong mắt cháu, đây chính là thứ quý giá nhất, nên chúng cháu mới mang đến đây làm quà tặng bà”.
“Nhưng bà, chỉ vì giữ gìn thể diện giúp con gái mình, mà đổi trắng thay đen, ăn nói hàm hồ, hy sinh danh dự của cháu và Mộc Trân!”
“Lá trà mà mẹ cháu cực khổ chăm sóc, lòng thành của cháu và Mộc Trân, đều bị bà vứt vào một xó như rác rưởi”.
“Nực cười hơn là, vì cháu đá Thịnh Thiên một cái mà bà bắt cháu và Mộc Trân quỳ xuống xin lỗi, mắng mỏ chúng cháu trước mặt biết bao người. Nếu cháu nói, cháu không chỉ đánh Thịnh Thiên mà còn bắt đối phương sợ hãi van nài, quỳ gối xin tha, thì liệu bà có bảo cháu và Mộc Trân lấy cái chết tạ tội hay không?”
Diệp Phong cười lạnh lùng, vẻ mặt tự giễu và căm phẫn.
Anh gằn từng tiếng một, khiến bà cụ Hàn run rẩy cả người.
“Bà à, bà đừng quên, Mộc Trân là cháu ngoại của bà, cháu là cháu rể của bà. Bà thì sao? Không làm rõ đúng sai đã bắt cháu và Mộc Trân quỳ gối nhận lỗi. Chỉ vì xu nịnh người dưng, vì tiền đồ của con cháu, mà bà quyết định hy sinh danh dự và tôn nghiêm của cháu và Mộc Trân”.
“Trong lòng bà, không có một chút áy náy nào ư?”
Diệp Phong bật cười giễu cợt, giọng nói nghiêm nghị và giận dữ tựa như sấm rền khắp không gian. Những câu hỏi liên tiếp thốt ra bằng giọng điệu đầy uy nghi, hỏi đến mức khiến bà cụ Hàn á khẩu, mặt mũi đỏ bừng, không nói được câu nào.
“Tiểu Phong hiểu nhầm bà ngoại rồi”, lúc này sắc mặt của Hàn Hải cũng đang rất tệ, nhưng ông ta vẫn run rẩy cất lời giải thích giúp mẹ mình.
“Tiểu Phong?”, Diệp Phong bật cười, “Cậu à, nếu cháu nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên cậu gọi cháu như vậy đấy”.
“Cháu biết, trong mắt nhà họ Hàn, Diệp Phong chỉ là một tên ở rể nhà quê, vô dụng. Mộc Trân cũng là người không cầu tiến, tự nguyện lấy kẻ bất tài như cháu. Từ trước đến nay, có lẽ mọi người luôn nghĩ cháu và Mộc Trân không xứng để tham gia tiệc mừng thọ này. Dù có đến, cũng chỉ làm cả nhà mất mặt thôi”.
“Nếu đã như vậy thì cháu và Mộc Trân không quấy rầy nữa, cũng không tiếp tục ở lại đây để bà ngoại chán ghét”.
Nói đến đây, Diệp Phong chỉ lạnh lùng nở nụ cười, đưa mắt nhìn về phía trước.
Anh khẽ cúi người chào bà cụ nhà họ Hàn.
Sau đó, anh lại kéo Thu Mộc Trân đến bên mình, chầm chậm cất lời: “Mộc Trân, chúc thọ bà ngoại”.
Thu Mộc Trân chưa từng chứng kiến Diệp Phong phẫn nộ đến nhường này. Sự uy nghiêm của Diệp Phong khiến Thu Mộc Trân như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, chỉ biết vâng theo lời anh bảo, cung kính cúi chào bà cụ Hàn.
Giọng nói của Diệp Phong tiếp tục vang lên.
“Chúc mừng sinh nhật bà. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, đứa cháu rể này đến chúc thọ bà”.
“Từ nay về sau, Diệp Phong này sẽ không bao giờ bước chân nhà họ Hàn, sẽ không khiến bà phiền lòng ghét bỏ nữa”.
“Mong bà giữ sức khỏe”.
“Về sau không cần gặp lại nhau làm gì!”
Lời nói đầy khí phách, từng chữ như nhát dao chém xuống, khiến những người có mặt ở đấy đều chấn động.
Dứt lời, Diệp Phong cũng không nán lại thêm. Anh lập tức xoay người, đưa Thu Mộc Trân rời khỏi nhà họ Hàn trong tức giận.
Diệp Phong của lúc này khí khái hơn người. Thu Mộc Trân cũng không hiểu mình bị làm sao, chỉ biết ngoan ngoãn cất bước theo anh, chẳng một lời phản kháng.
Đại sảnh im lặng đến chết người. Ai nấy đều đứng sững ra, nhìn bóng lưng phẫn nộ vừa rời đi.
Ngồi trên ghế cao, bà cụ Hàn đã tái hết cả mặt. Hàn Hải cũng thất kinh hồn vía, gia đình Hàn Ngọc thì run lẩy bẩy, chẳng dám hó hé gì.
Rất rõ ràng, Diệp Phong đã thật sự nổi giận.
Ngay từ đầu, bà cụ nhà họ Hàn đã bênh vực vô lý, kiên quyết xem củ nhân sâm đã hỏng là báu vật. Sau đó thì bà ta liên tục sỉ nhục Diệp Phong và Thu Mộc Trân. Chuyện nhỏ chuyện lớn dần tích lại và khiến anh nổi cơn thịnh nộ.
Người hiền lành đến mấy cũng sẽ có lúc cáu giận, huống chi là Diệp Phong?
Nhưng anh vẫn giữ thể diện cho bà cụ Hàn, trước lúc rời đi vẫn lễ độ gọi đối phương một tiếng “bà”. Dẫu sao đó cũng là bà ngoại của Thu Mộc Trân, Diệp Phong có thể không nhìn mặt bất kỳ ai, nhưng phải nể mặt vợ mình.
Diệp Phong giữ thể diện cho bà ta, nhưng không có nghĩa những người khác cũng nể mặt nhà họ Hàn.
Những lời mà Diệp Phong vừa nói ra, đám người Trần Ngạo đều mắt thấy tai nghe cả.
Chỉ trong một thoáng, sắc mặt Trần Ngạo đã tối sầm xuống. Ông ta cười khẩy nhìn đám người nhà họ Hàn: “Bà cụ Hàn đúng là uy danh đáng nể!”
“Sở tiên sinh cưới cháu ngoại bà là phúc mấy đời của nhà họ Hàn. Bà chẳng những không biết quý trọng điều đó, còn kéo cả nhà họ Hàn ra mắng nhiếc Sở tiên sinh, bắt Sở tiên sinh quỳ xuống xin lỗi? Nhà họ Hàn có bản lĩnh thật đấy!”
“Trần Ngạo này mang ơn Sở tiên sinh. Nhà bà sỉ nhục Sở tiên sinh, cũng chính là sỉ nhục tôi”.
“Sở tiên sinh khoan dung rộng lượng tha cho bà. Nhưng Trần Ngạo này làm sao có thể tha cho bà chứ?”
“Từ nay về sau, ở Giang Hải này, sẽ không còn chỗ đứng của nhà họ Hàn nữa!”
Ầm.
Lời nói của Trần Ngạo như sét đánh ngang, nổ ầm trong đầu toàn thể người nhà họ Hàn.
Nhoáng một cái, sắc mặt bố con Hàn Hải đã trắng bệch.
Lời này của Trần Ngạo chẳng khác gì án tử hình đối với nhà họ Hàn, hủy hoại tương lai sự nghiệp của Hàn Hải và con trai Hàn Hà của ông ta!
Còn gia đình Hàn Ngọc thì thở phào mừng rỡ, may mà nhà họ ở Cảnh Châu, không phải là Giang Hải.
“Ông Ngạo à, tên Mặc Văn Hiên kia là cậu chủ của nhà họ Mặc, trước đó cũng sỉ nhục anh Phong nặng nề lắm. Còn cậu Lôi gì đấy thì uy phong lẫm liệt lắm cơ, chửi anh Phong là kẻ nghèo hèn kém cỏi, bắt anh Phong xin lỗi nữa”, trong lúc gia đình Hàn Ngọc còn đang mừng thầm thì kẻ hóng chuyện Thẩm Phi đã tiếp tục châm dầu vào lửa.
Người cũng đang tái mặt còn có bố của Lôi Ngạo Đình, ông Lôi của Cảnh Châu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất