Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Diệp Phong quá nặng lời, giống như sét đánh ngang tai khiến Hàn Nguyệt chết lặng.   

             Khuôn mặt bà ta trắng bệch, trông vô cùng hoảng sợ.   

             Những người khác cũng kinh hãi không kém.   

             Dù sao thì nếu như những lời của Diệp Phong là thật thì Hàn Nguyệt đúng là đại bất hiếu.   

             Tặng đồ thừa đã đành, nhưng lại còn là đồ chứa độc mà xem như báu vật, dùng thứ đã biến chất làm quà tặng bà cụ. Nếu như bà cụ dùng mà xảy ra chuyện gì thì có phải là lễ mừng thọ thật sự biến thành tang lễ hay không?”  

             “Chết tiệt!”  

             “Cậu nói linh tinh”.  

             “Mẹ, mẹ đừng tin cậu ta. Cậu ta chỉ là một thằng nhà quê, nhà quê từng nhìn thấy nhân sâm sao?”  

             “Huống hồ là nhân sâm tự nhiên quý giá như thế này?”  

             “Cậu ta nói linh tinh, nói không thành có. Cậu ta muốn hãm hại con”.  

             “Mẹ, mẹ không thể tin tên vô cụng này được”.  

             Hàn Nguyệt hoảng loạn thật sự. Bà ta giống như con chó bị giẫm phải đuôi, vừa cầu cứu bà cụ vừa chửi mắng Diệp Phong.   

             “Cậu là đồ lòng lang dạ sói”.  

             “Cậu ăn chùa, ở chùa của cháu gái tôi mà lại dám nói xằng nói bậy, tôi cho cậu đẹp mặt”.  

             “Cậu…cậu…đúng là loại cạn tàu ráo máng”.  

             “Hôm nay cậu tới đây là để làm loạn!”  

             Hàn Nguyệt chỉ thẳng vào Diệp Phong và chửi rủa. Cơ thể bà ta run lên.   

             Nhưng Diệp Phong chỉ cười, giống như đang chứng kiến chuyện nực cười nhất thế gian.   

             “Dì nói chuyện thật nực cười”.  

             “Cháu ăn của Thu Mộc Trân, uống của Thu Mộc Trân thì có liên quan gì tới dì?”  

             “Giờ dì cũng biết Thu Mộc Trân là cháu gái dì rồi à? Biết mất mặt rồi à? Vừa rồi dì còn sỉ nhục cháu và Thu Mộc Trân, khi đó dì có nghĩ tới cảm giác của cháu gái dì không??  

             “Nói cháu cạn tào ráo máng, cháu thấy dì mới là người như vậy đấy!”  

             “Lấy đồ biến chất tặng cho bà ngoại, còn không chịu thừa nhận. Có khi nào dì nghĩ, nếu bà ngoại tin lời của dì, ăn vào và xảy ra chuyện gì thì dì chịu trách nhiệm nổi không?”  

             Đối diện với lời chửi mắng của Hàn Nguyệt, Diệp Phong không hề sợ hãi, anh chỉ mỉm cười và nhìn thẳng lạnh lùng.   

             Một loạt câu hỏi chất vấn, khí thế hừng hực, khiến Hàn Nguyệt á khẩu, mặt đỏ tía tai, phải lùi lại mấy bước.   

             Cuối cùng, Diệp Phong bước tới, cung kính nói với bà cụ Hàn: “Bà ngoại, từng lời cháu nói đều là thật. Nếu bà ngoại không tin, có thể cho người ngửi thử nhân sâm thật kia xem có phải là khó ngửi không. Nếu còn không tin thì có thể cầm tới cửa hàng thuốc cho người giám định”.  

             Diệp Phong đứng thẳng người, trầm giọng nói.   

             Khi Diệp Phong lên tiếng, thì những vị khách đứng ở gần hộp nhân sâm đã bước tới ngửi thử. Họ ngay lập tức chau mày.  

             “Ôi trời!”  

             “Đúng là cậu cháu rể nói đúng rồi”.  

             “Mùi khác quá. Đứng xa còn đỡ, đứng gần cực kỳ khó chịu”.  

             …  

             “Thật không ngờ”.  

             “Bà thứ ba của nhà họ Hàn đúng là mặt người dạ thú!”  

             “Trông ra dáng vậy mà lại độc ác!”  

             “Mẹ ruột mà còn tiếc tiền mua quà, lấy đồ biến chất để tặng qua loa lấy lệ”.  

             “Thấy cả chưa, có nhiều tiền thì tác dụng gì, không nỡ bỏ ra lấy một đồng, dùng đồ hỏng có độc để hại mẹ. Còn không bằng thằng cháu rể, mặc dù đồ không đắt nhưng lại chân thành”.  

             …  

             Khách khứa xì xầm bàn tán. Hình ảnh của Hàn Nguyệt trong mắt mọi người lập tức thay đổi.   

             Hàn Hải – con trai trưởng của nhà họ Hàn không chịu được nữa. Vì dù sao nếu chuyện này là thật thì đúng là buổi mừng thọ hôm nay cả nhà họ Hàn bị mất mặt.   

             Lúc này Hàn Hải, với khuôn mặt tái mét, hùng hổ đập bàn, gầm lên với Hàn Nguyệt: “Dì nói đi, rốt cuộc là như thế nào?”  

             “Anh, em…em…”  

             Giấy không thể bọc được lửa, Hàn Nguyệt sợ tới mức òa khóc.   

             Mọi chuyện gần đúng như những gì Diệp Phong nói. Nhân sâm là do Mặc Hiên - con rể Hàn Nguyệt tặng bà ta. Khi đó tặng hai củ, một củ là nhân sâm trồng, một củ là mọc tự nhiên.   

             Bà ta đã ăn củ mọc tự nhiên còn củ trồng nhân tạo thì quên bẵng đi.   

             Mấy ngày trước bà ta mới phát hiện ra bèn lấy đi tặng mẹ. Dù sao nhìn hai loại cũng na ná, không ai nhận ra lại còn rất có thể diện khi tặng quà quý.   

             Nhưng có đánh chết thì Hàn Nguyệt cũng không ngờ, tất cả không ai biết, thế mà lại bị một thằng nhà quê nhận ra.   

             “Nhưng anh cả, em thật sự không có ý hại mẹ”.  

             “Mẹ, mẹ phải tin con, con không hề biết nó bị biến chất”.  

             Hàn Nguyệt khóc lóc, bộ dạng trông có vẻ sợ hãi lắm.   

             Dù sao thì Diệp Phong cũng khiến bà ta quá sốc, tội mưu hại mẹ ruột là phải hầu tòa chứ không đùa. Và như vậy thì bà ta cũng không còn mặt mũi nào mà về nhà mẹ đẻ nữa.   

             “Khốn khiếp, mày…”, Hàn Hải tức giận, định chửi Hàn Nguyệt bất hiếu, nhưng bà cụ Hàn chỉ gạt đi, ngăn Hàn Hải lại.   

             “Tiểu Hải, con vội gì chứ?”  

             “Mọi chuyện chưa làm rõ mà đã nổi giận rồi”.  

             “Lời của em gái thì không tin, lại đi nghe lời của một thằng rể vô lại, bất tài sao?”  

             “Mẹ, mẹ?”, Hàn Hải cảm thấy nghi ngờ, không hiểu ý của bà cụ.   

             “Nhân sâm này là Hàn Nguyệt cùng mẹ đi mua mấy tháng trước, hơn nữa còn do mẹ chọn, Hàn Nguyệt bỏ tiền ra. Có phải là nhân sâm tự nhiên hay không thì chưa chắc nhưng cũng chỉ vậy thôi. Có thể mẹ bị gian thương lừa gạt, không liên quan gì tới Nguyệt Nhi, hơn nữa còn phí phạm mấy trăm nghìn của Nguyệt Nhi nữa”.  

             “Vậy mà thằng rể ở chùa kia không những nói năng linh tinh lại còn bất kính với bề trên, mạo phạm Hàn Nguyệt, đánh lừa dư luận”.  

             “Nhà họ Hàn có thể tha thứ được không?”  

             Bà cụ Hàn chĩa mũi nhọn về phía Diệp Phong.   

             Hàn Nguyệt nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó vẻ hoảng sợ dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười giảo hoạt.   

             “Đúng vậy, nhân sâm là do tôi và mẹ đích thân chọn. Diệp Phong, cậu nói đây là trồng nhân tạo, nói nó biến chất thì khác gì nói mẹ tôi không biết chọn hàng!”  

             “Cậu thật to gan!”  

             “Một thằng rể vô dụng như cậu mà cũng dám xúc phạm tôi, xúc phạm mẹ tôi sao”.  

             “Cái loại không coi ai ra gì như cậu, nhà họ Hàn cũng có thể bỏ quà à?”  

             “Còn không cút!”  

             “Nhà họ Hàn không có đứa cháu nào như vậy”.  

             Hàn Nguyệt tức giận lớn tiếng.   

             Hàn Hải cũng vậy. Ông ta nói Diệp Phong là đồ bất lịch sự, là cái thứ không ra gì.   

             Hàn Phi Phi cười xùy: “Chị Thu, người như vậy còn không ly hôn, giữ lại làm gì?”  

             “Chỉ biết gây chuyện”.  

             Cục diện thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến quan khách cũng không kịp trở tay.   

             Thế nhưng ngay sau đó thái độ của họ cũng thay đổi, họ quay qua chĩa họng súng về phía Diệp Phong.   

             “Đúng vậy, con gái nhà họ Hàn nổi tiếng hiếu thuận, sao lại có thể làm chuyện nghịch đạo như vậy được?”  

             “Còn thằng cháu rể, chỉ là một kẻ nhà quê, thấy nhân sâm tự nhiên bao giờ chưa?”  

             “Vừa rồi là phân tích tầm bậy tầm bạ mà!”  

             Nhất thời, cả đám nhao lên chỉ trích Diệp Phong.   

eyJpdiI6InNFeUtIZjdFcGZ3WFQ3MzNzV2w5aWc9PSIsInZhbHVlIjoicHRcL0V3YzI1TkVpaGhaaVwvVkhrbnVXTlNuYXVpUFc5ZjlBUDFqbEpNcUtRSnl6OExLNmFSRVhFSTFjNERmcEI0d3pFQjlacXhxcFFPYk9Mb3NwaTNYRGI3RnQyNmJUWUxKUjFKTEdVK0RKYWVmRVlZZUlCamZMbFliZE54MGNTWUFIQVF5enJMYWd2TVozRkhjdlwvMFpZWFwvaUgrMXBLWjJUVVVxZUJ2a216R3lLUTQwbkZoZmxaakFRVFZmM0xnVStGSjN4M3BiSFlhV0s0K21wVm5ETG80T1pPeHNGQytJUVlaQUFIT1ZJRUFnRk95QzdOYmxpUTcwb282UFp1aFZMOUZmdWxRVXNrSm9HSHdzU1VZUENaNjlHUGxFNjN5T3JSbG5vUkpwNEdtcHAxdnZpbzhiaHlVK01wTldkcUdiIiwibWFjIjoiNGUyMTE3YTY4M2M2MmUwZTE4ZWQzYzE3NDEzZmExZTBjNDAwZDczNzgwZDJiYTNlMzMwMTQ0ZTYzNzgxODY0YyJ9
eyJpdiI6ImZsNEgrSWlFVzgySG0wb1kwR2NHckE9PSIsInZhbHVlIjoiZG1iQmtmbkFubTFhREpKT1o2Wm9cL200N05xUnlYM0dKOEhCTDk2OEVBeHZEcDEwMUxvVFJTRFlaK1dtZklcL25UWnBTaGxOWFZNdzdldkZCeUpcLzVGWlFYdXBcL1MwSlczaHlNNFwvNk9sZ2tLTGpoSnFWYkl5ZnVZenBMNTJuMW1XVzdPdVNuVzd1c0l4K1RPK0tsXC9jNHRTSmJmd1dzaVUxWVBkenpJaU1vc2RmZURCaEFmM2JCdnVHbWZkTTVMRmJ5TVwvaXR0OTdUUmRKdEFnQVV6cCtKeTFtc3doSmpYd2xOZnpJQTU5VFozUnVQUHpBVllEQ1wvRTFXRVBOYlQrTzhJOGJTWDhMTWZVTVp6QWJpVGdXamp4UT09IiwibWFjIjoiZmZjMzAzM2U3NzBjZTcwZTNkMTgxNWQ1YzI0MjMwN2QxYjI2OTE0OWI4ZTMzZWIyZmU3MDYzMWQyYmQ0MmVkZiJ9

             Lòng người hiểm độc, thế sự khó lường. Kết quả này, đúng ra anh phải nghĩ tới từ trước mới phải.

Ads
';
Advertisement