Lời của cô khiến Tề Nhàn mặt mày biến sắc! 

             "Oanh Oanh, sao em lại hứa hẹn với hắn? Em là bạn gái của anh Tề Nhàn cơ mà!" 

             "Đều tại anh!" 

             Thẩm Oanh nước mắt lưng tròng trừng mắt Tề Nhàn: "Anh thề thốt rằng Lư Triển Nguyên có thể cứu sống ông nội em, kết quả lại là tay lang băm, hại ông em sắp chết đến nơi!" 

             "Anh đúng là vô dụng!" 

             Bị Thẩm Oanh mắng xối xả trước mặt mọi người, Tề Nhàn mất hết thể diện. 

             Mặt đỏ tai nóng, xấu hổ không để đâu cho hết. 

             Hắn vốn là thiên tài của nhà họ Tề, trong lớp trẻ ở Thục Thành, chẳng ai sánh kịp hắn. 

             Không biết bao nhiêu cô mê mẩn, sùng bái hắn. 

             Đi đến đâu hắn cũng là tâm điểm, là người được tán tụng hết lời. 

             Ấy vậy mà giờ đây, bị Thẩm Oanh trách móc đến không ra gì, hắn biến thành gã đàn ông vô dụng nhất! 

             Tề Nhàn tức đến run người, siết chặt nắm đấm: "Oanh Oanh, sao em có thể nói anh như vậy? Em là bạn gái của anh mà…" 

             "Cút!" 

             "Đi ngay đi, tôi không muốn thấy anh nữa!" 

             Thẩm Oanh gào lên. 

             Những người khác trong nhà họ Thẩm cũng nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét. 

             Mất hết mặt mũi, Tề Nhàn dậm mạnh một cái, cắm đầu chạy thẳng ra ngoài. 

             Thẩm Oanh nhìn sang Diệp Thiên Tứ, bỏ hết sĩ diện, khẩn khoản cầu xin: "Diệp Thiên Tứ, tôi cầu xin anh!" 

             Lôi Hồng bước lên, hạ giọng nói: "Diệp đại sư, tôi thấy hai cha con họ thực sự biết sai rồi, hay là ngài rộng lòng từ bi đi." 

             Tiết Hoài Tố cũng lên tiếng: "Diệp tiên sinh, cụ Thẩm làm thiện cả đời, ông ấy không đáng chết ấm ức thế này, tôi mạo muội xin cho ông cụ một lời." 

             Dư Phi Hổ cũng vội nói: "Diệp tiên sinh, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, xin ngài cho cụ Thẩm một cơ hội sống lại." 

             "Thôi được, tôi sẽ tạm cứu ông ấy một mạng." 

             Anh khẽ phất tay. 

             "Mọi người tránh ra, để Diệp tiên sinh cứu người!" Thẩm Vạn Sơn kích động quát lớn. 

             Người nhà họ Thẩm vội vã dạt ra hai bên. 

             Anh bước tới giường, lật người Thẩm Thương Vân, cho ông ấy nằm sấp. 

             "Tiết Hoài Tố, mang túi kim châm lại đây!" 

             Anh vừa dứt lời, Tiết Hoài Tố hai tay dâng túi kim đã mở sẵn, đứng bên cạnh chờ sai khiến. 

             Anh kẹp lấy cây ngân châm dài nhất, rất nhanh đâm vào phía sau đầu của Thẩm Thương Vân. 

             Nhanh đến mức mọi người chỉ thấy hoa mắt, hoàn toàn không nhìn rõ được thủ pháp của anh. 

             Tiếp đó, anh lại kẹp thêm ba cây ngân châm, với tốc độ y hệt, lần lượt châm vào huyệt Mệnh Môn ở thắt lưng và hai huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân của Thẩm Thương Vân. 

             Anh khẽ giật cổ tay, bốn cây ngân châm trên người Thẩm Thương Vân đồng loạt rung lên. 

             "Cửu Châm Nghịch Thiên? Nhất Dương Khai Thái!" 

             "Tam Hỏa Liêu Nguyên!" 

             Tiết Hoài Tố không kìm nổi kêu lên. 

             Anh điềm nhiên nói: "Đúng, Nhất Dương Khai Thái. Mệnh khiếu chí dương của ông ấy đã khép lại, tôi phải mở lại mệnh khiếu cho ông ấy!" 

             "Trong mỗi người đều có ba ngọn lửa; ba ngọn ấy ở ông đã tắt; bốn mũi châm này có thể làm mệnh hỏa trong cơ thể bùng lên lần nữa." 

             "Chẳng phải cậu muốn học châm pháp của tôi sao? Học được bao nhiêu tùy vào cơ duyên của chính cậu." 

             Phịch! 

             Tiết Hoài Tố quỳ sụp xuống! 

             Cậu ta kính phục Diệp Thiên Tứ đến năm vóc sát đất! 

             Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhận ra, cho dù học thêm mấy chục năm nữa cũng không chạm tới cảnh giới y thuật của anh. 

             Mệnh khiếu đã khép rồi mà còn mở lại được ư? 

             Ba ngọn lửa đã tắt rồi mà còn thắp lên lại được ư? 

             Đúng là y tiên còn gì! 

             "Lấy một miếng mỡ lợn càng béo càng ngậy càng tốt." Anh phất tay dặn. 

             "Nhanh!" Thẩm Vạn Sơn giục liền. 

             Chẳng mấy chốc, gia nhân vội vã mang tới một tảng mỡ bóng nhẫy chảy dầu. 

             Anh dùng dao cạo nhẹ nhàng gọt đi một mảng tóc sau gáy Thẩm Thương Vân, lộ ra một đường lồi dài, hẹp. 

             Những người đứng gần đều thấy rất rõ: đường lồi ấy cứ giật giật, như thể bên trong có vật sống! 

             Anh ghim cây ngân châm vào miếng mỡ, để mỡ ngấm một lát, rồi dùng chính cây kim đó chích khẽ một lỗ trên chỗ lồi, kế đó treo miếng mỡ lơ lửng cách chỗ lồi chừng ba tấc. 

             Anh xua tay ra hiệu mọi người giữ im lặng. 

             Trong phòng, ai nấy nín thở, mắt không chớp nhìn Diệp Thiên Tứ. 

             Bụp! 

             Giữa căn phòng yên ắng, một âm thanh rất khẽ vang lên đột ngột. 

             Mọi người nhìn kỹ thì thấy chỗ lồi sau gáy Thẩm Thương Vân đã bị phá vỡ. 

             Thực ra là bị thứ gì đó từ bên trong đội bật ra! 

             Một cái đầu xanh đen thò ra, trông như con tằm non, ngọ nguậy, hít hà rồi nhanh chóng đánh hơi thấy mùi mỡ lơ lửng phía trên. 

             Nó gắng sức trườn ra ngoài, thân uốn như rắn, thèm thuồng bò về phía miếng mỡ. 

             Chụp! 

             Nhanh như chớp, anh chộp gọn cái đầu con tằm, từ từ rút nó ra khỏi đầu Thẩm Thương Vân. 

             Năm phân! Mười phân! Mười lăm phân! 

             Khi kéo ra hết, thân nó dài đến tận mười lăm phân! 

             Mảnh như sợi dây, toàn thân xanh thẫm, nhớp nháp dịch nhầy, nhìn mà rùng mình. 

             "Xì xì…" 

             Trong tay anh, nó quấn quýt giãy giụa, phát ra những tiếng rin rít là lạ, như ma sát trên mặt kính. 

             Âm thanh ấy khiến Thẩm Oanh và mọi người phải đưa tay bịt tai. 

             "Mang một chai rượu lại đây!" 

             Anh quát nhỏ. 

             Thẩm Vạn Sơn lập tức sai người đem tới một chai rượu, anh thả con tằm xanh vào trong, vặn chặt nắp. 

             Sau đó anh xử lý vết thương sau gáy cho Thẩm Thương Vân, băng bó cẩn thận. 

             Thấy dáng vẻ tận tâm của anh, mặt Thẩm Vạn Sơn đầy vẻ hổ thẹn. 

             Thẩm Oanh mím đôi môi anh đào, trên mặt cũng hiện rõ nỗi xấu hổ. 

             Anh rút kim ra, đặt Thẩm Thương Vân nằm ngay ngắn. 

             Mọi người đều thấy rõ: ngực ông phập phồng, hô hấp trở lại bình thường, trên mặt cũng đã có chút huyết sắc. 

             "Được rồi, ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, cứ để ngủ yên một giấc là tỉnh." Anh điềm đạm nói. 

             Phịch! 

             Thẩm Vạn Sơn lại quỳ sụp trước mặt anh, cung kính dập đầu: "Đa tạ Diệp tiên sinh đã cứu mạng!" 

             "Đứng lên rồi nói." Anh khẽ phất tay. 

             Thẩm Vạn Sơn đứng dậy, cầm chai rượu trong tay, nhìn con trùng xanh dài ngoằng bên trong, ngờ vực hỏi: "Diệp tiên sinh, xin hỏi thứ quỷ quái này là gì vậy?" 

             "Nó gọi là Nhất Tuyến Cổ. Từ lúc bị người ta hạ cổ vào cơ thể đến khi trưởng thành phải mất tròn một năm." 

             "Thứ này khoái ăn thịt mỡ và cả mỡ nước, ban đêm sợ lạnh, nên tôi mới đoán ra phụ thân ông xuất hiện những triệu chứng như thế." 

             "Khi Nhất Tuyến Cổ thành thể cũng là lúc nó tự diệt. Hôm qua tôi phát hiện nó ẩn sau gáy cha ông, có vẻ đã sắp trưởng thành." 

             Thẩm Vạn Sơn giơ tay tự tát mình một cái, đầy tự trách: "Tất cả do tôi cả. Nếu tin lời Diệp tiên sinh thì đã không đến nỗi này." 

             "À đúng rồi, sao thứ này lại chui vào sau gáy cha tôi?" 

             Anh bình thản đáp: "Chuyện đó phải hỏi ông. Nó đã ở trong cơ thể phụ thân ông tròn một năm, dĩ nhiên là do người mổ cho ông cụ ngày trước gieo vào." 

             "Ở Miêu Cương có vài kẻ tà đạo chuyên dùng người sống để nuôi cổ. Cha ông rõ ràng đã bị đem làm vật nuôi cổ." 

             Mắt Thẩm Vạn Sơn trợn tròn, nghiến răng nhả từng chữ: "Bệnh viện Thanh Thành!" 

             "Được lắm! Dám đem bố của ông đây ra nuôi cổ, đúng là chán sống rồi!" 

             Nén lửa giận, ông nhìn Nhất Tuyến Cổ trong chai rượu, hỏi: "Diệp tiên sinh, thứ ghê tởm này xử lý thế nào?" 

             "Ngâm rượu ba ngày, rồi cho cụ Thẩm uống, mỗi ngày một chén." 

             "Nó hút tinh khí huyết trong người ông cụ để lớn lên, giờ bắt nó hoàn trả lại cho ông cụ - gọi là quạ con báo đáp mẹ." Anh nói. 

eyJpdiI6IlVTWkZJbUpXQlV0emVjQWxXMEljV1E9PSIsInZhbHVlIjoiTGhveHFPbFRHbXJ6a3pmUlVCWWZ5MUxvb3g4c2lmeVhpV2loS1drT0VOZnA3NHdsWVNqRDR1dU1yN2NZZ0R1SnN4Qm1UT3pZbGRMc2VvN0tVdDRCR3FNQjU0U29sZzB6RndoVlFvMUxYVDl3MHExRTNiTTEzU3dLWDFackpsTzdNRk40b0p6ZzNoOU9JdlJVUmNqaUszb05SMkh6cE1LSHd1eHZxN3BNeU1HYUtUWWVKWDhjUmlVeHBvVGxycjNNQkhkWjUzVHNpWVZoYWJ0N3dSUVNSSVh4NkdhM0VjNGFTY3VDRlg4XC9GZUhoWkljeWVJek5uUVMrTis0NlB3Rnh6TEhrcXNLb2EyRWhOdHBmajd3bnlRPT0iLCJtYWMiOiJiZGFhYTQ0MmE2ZGQ2YzVhNWEzMWQwNzBjZjliOTFiNDgzODU4Nzc5YTRiM2JkYTI5MWQ2YzcxN2EwMGFmOWIzIn0=
eyJpdiI6IlwvbmM0dWk0U0RCVmpZRml1T0FTQ1pBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBNdXBNYng1WDNtKzhXeTA0UlU5bWQ2ZVA0VnZwNjhuaE9LRUZNS1ROY0tRaW1pb1ZMRWpGTVJoUEFwV05RQmpOOUlHSXBlMWFKZ3UyS2dcL3FKMWwrRXRvclN4cVh0S2hSaUsxSk1sb3ZacWc2XC92bTBEZWZBWFNTbTlwRDR0am9KRzArbm12akFKVVN4dTFcLzBsVmQ0d0xjZjF1MkZBTUYxVXpEaGozdXE2eEphelhTNVUwY2RyVnZ1TURGOU1WcU9HUXZaRGpRTzZpanRaNDBRamhvTXd3YndRbWNiQ3RCNDI1ZFdmSUlYVG89IiwibWFjIjoiOGYyMmExNDk3MGFjMWUwYjJjMzMyMDk1NTk5NGY0ODJmMTA4MzZmNDRlZGExMjNmMjMxMDUzMzhjZWNmNDVjYSJ9

             Thẩm Oanh bỗng cất tiếng, gọi giật  Lư Triển Nguyên đang định lén chuồn lại .

Ads
';
Advertisement
x