Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, tộc trưởng Diệp tộc – Diệp Phàm lại có thể khiến cả Chiến Thần Hình Thiên xuất hiện, hơn nữa còn trốn thoát thành công từ tay đối phương. Thực lực này cũng quá yêu nghiệt rồi?
Chưa bước vào Đế Cảnh, mà đã có thể thoát thân khỏi tay một vị Đại Đế thời viễn cổ, nếu sau này thật sự bước vào Đế Cảnh, vậy còn ai có thể ngăn cản được hắn?
Ngay lập tức, những cường giả Bán Bộ Đế Cảnh, Chuẩn Đế, thậm chí Đế Cảnh của các thế lực từng có thù oán với Diệp tộc, từ các tông môn lớn, gia tộc hùng mạnh cho đến các chủng tộc cổ xưa, đều bắt đầu tỉnh lại, đồng loạt truy tìm tung tích của Diệp Phàm, chuẩn bị liên thủ tiêu diệt hắn, nếu không giết Diệp Phàm trước khi hắn thành Đế, thì cả Chư Thiên Vạn Giới này, e rằng thật sự không còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Tại một hang động âm u, một bóng người nằm bất động, quần áo rách rưới, thương tích đầy người.
Người này chính là Diệp Phàm.
Bất chợt, Diệp Phàm ho khan dữ dội, chậm rãi mở mắt.
“Mình chưa chết?”
“Xem ra… lần này đúng là đã đặt cược đúng rồi.”
Diệp Phàm nhìn thấy bản thân vẫn còn sống, ánh mắt sáng lên.
Hắn đã dùng chính tinh không để tạo ra vụ nổ, cố ý bị hố đen nuốt vào, chính là để đánh cược rằng mình có thể sống sót ở trong hố đen này, dù sao nếu không làm thế, với thực lực lúc đó của hắn cũng không thể là đối thủ của vị chủ Thiên Cung kia, chi bằng liều một phen, bây giờ xem ta hắn đã cược đúng.
“Đây là đâu?”
Ngay sau đó, ánh mắt Diệp Phàm lóe lên khi nhìn vào hang động âm u và ẩm ướt trước mặt, trong đầu chợt nhớ đến điều gì đó liền kêu lên: “Cửu Ca đâu?"
Lúc này trong hang chỉ có một mình hắn, không thấy bóng dáng Sở Cửu Ca đâu.
"Anh tỉnh rồi à?"
Một giọng nói còn non nớt, yếu ớt vang lên lúc này.
Diệp Phàm lập tức nhìn quanh, chỉ thấy một Thiếu niên da dẻ ngăm đen, mặc một chiếc áo dài đơn sơ, thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương, đang đứng trước mặt hắn. Thiếu niên này trông giống như bị suy dinh dưỡng, đôi mắt tràn ngập sự trong sáng, ngây thơ.
"Cậu là ai? Là cậu cứu tôi sao?" Diệp Phàm nhìn Thiếu niên, hỏi.
"Tôi phát hiện anh ở sau núi, lúc đó hình như anh bị thương rất nặng, tôi mới kéo anh về đây. Tôi còn tưởng anh chết chắc rồi, không ngờ anh lại sống dậy được..."
Thiếu niên vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Cảm ơn cậu."
Diệp Phàm nói lời cảm kích, rồi hỏi tiếp: "Đúng rồi, lúc cậu cứu tôi, bên cạnh tôi còn ai khác không?"
"Người khác? Không có."
Thiếu niên lắc đầu.
"Chẳng lẽ Cửu Ca cô ấy..."
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức thay đổi, trong lòng tràn đầy lo lắng cho Sở Cửu Ca.
"Thằng nhóc thúi, thằng đó là người mày nhặt về à?"
Đột nhiên, mấy gã đàn ông dữ tợn xuất hiện, bọn chúng mặc giáp đen, tay cầm roi da đen, từng ánh mắt nhìn Diệp Phàm đầy hung hăng, chẳng có ý tốt lành gì.
"Đại nhân… các người có chuyện gì sao?"
Thiếu niên nhìn thấy mấy người này, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt đầy sợ hãi, cúi đầu run rẩy.
"Tên này trông còn khỏe mạnh hơn mày, chắc làm việc nhanh hơn."
Một người trong số đó nhìn Diệp Phàm rồi nói, sau đó chỉ tay ra lệnh: “Tên kia, đứng dậy đi đào đá."
"Đại nhân, anh ấy bị thương rất nặng, giờ mới vừa tỉnh lại..."
Thiếu niên vội vàng lên tiếng can ngăn, kết quả đã bị một roi quật ngã xuống đất, tên kia chửi: "Thằng chó, việc của mày còn chưa làm xong mà dám quan tâm đến người khác? Tên này không rõ lai lịch mà xuất hiện trong khu mỏ, tao chưa giết hắn tại chỗ đã là may lắm rồi, bây giờ kêu hắn đi đào đá, đó là cho hắn cơ hội sống."
Soạt.
Ngay lúc này, Diệp Phàm nhìn thấy Thiếu niên bị đánh, sắc mặt lạnh hẳn lại, nhìn về phía mấy người kia: “Các người muốn chết."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất