Bề ngoài, hoàn cảnh Thần giới không khác gì hạ giới mấy, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy khác biệt. Chẳng hạn như hoa cỏ cây cối trên hòn đảo này, toàn là những chủng loại mà hắn không biết.
Rực rỡ sắc màu. Khắp đảo, từ trên trời xuống mặt đất, giăng đầy những đám mây ngũ sắc, như lạc vào một thế giới cổ tích.
Kỳ lạ nhất là không rõ là ảo giác hay không, Dương Bách Xuyên cứ có cảm giác từng cọng cỏ nhành cây đều có sinh mệnh, như thể đang tu luyện vậy.
Bảo là ảo giác thì cảm nhận của hắn lại thật đến lạ.
Không kìm được, hắn hỏi người đi trước: "Thiên Hành tiền bối, cỏ cây nơi này đều có sinh mệnh thật ư?"
"Bản thần còn tưởng ngươi không hỏi chứ. Sao, cảm nhận được rồi à?" Dịch Thiên Hành mỉm cười.
"Ừm, trong cảm nhận của ta, dường như vạn vật đều có sinh mệnh, đều có linh hồn." Dương Bách Xuyên thành thật đáp.
“Không tệ, nguyên thần rất mạnh. Không sai, cảm nhận của ngươi là đúng, mọi thứ ở Thần giới đều có sinh mệnh, kể cả núi non sông suối, nói gì đến hoa cỏ cây cối.
Thần giới là cách gọi của tộc Phi Thăng chúng ta, phía tộc Thiên Nhân thì gọi là Thiên giới. Còn chỗ chúng ta đang đứng là Bắc Thần giới, nên gọi Thần giới cũng đúng.
Thôi, quay lại chuyện vừa rồi. Thần giới là giới cao nhất trong Tam giới, là thế giới gần với Đại Đạo nhất, bởi thế nên được thiên địa ưu đãi, vạn vật đều có linh.
Năng lượng giữa trời đất nơi đây tinh thuần nhất, nên nuôi dưỡng vạn vật, rất nhiều thứ có thể linh trí, tức là linh hồn. Nhưng dưới sự cân bằng của Thiên Đạo, mọi sự đều công bằng, gần như chẳng còn đường để thăng tiến, trừ khi biến dị, hoặc núi đá thảo mộc đã được điểm hóa, hoặc bản thân vốn độc đáo mà hóa hình, mới có khả năng tu luyện để đột phá. Bằng không, nhiều nhất chỉ có thể hóa thành tinh linh."
Dịch Thiên Hành vừa nói vừa vung tay: "Ngươi xem này, như gốc hoa Khang Lan này đã ở dạng tinh linh, có thể giao tiếp với chúng ta, tự do hoạt động."
Vừa dứt lời, một gốc hoa Khang Lan bừng sáng, chớp mắt hóa thành một tiểu nhân tầm nửa thước, mang dáng người nhưng vẫn giữ đặc trưng của hoa, toàn thân tỏa ra vầng sáng.
"Dịch ca xấu tính quá, quấy rầy giấc ngủ của người ta.”
Quả nhiên là tinh linh, mặt mũi trẻ con, giọng nói non nớt, đáng yêu vô cùng.
Nó bay lượn vòng quanh Dịch Thiên Hành, rồi thoắt cái trông thấy Dương Bách Xuyên, như phát hiện món đồ chơi thú vị, lập tức sà đến bên hắn, bay vòng vòng, hớn hở nói: "Có khách đến kìa! Chào ca ca, ta tên là Tiểu Hoa, một đóa Khang Lan trên đảo Nhân Hoàng."
Dương Bách Xuyên bật cười, thật kỳ diệu.
"Xin chào, ta tên là Dương Bách Xuyên."
"Xuyên ca ca đẹp trai quá đi! Mọi người mau dậy đi, đảo Nhân Hoàng có khách nè…"
Đừng tưởng tiểu tinh linh tên Tiểu Hoa bé mà khinh, tiếng nó vang rất xa.
Nó vừa cất tiếng, lập tức cả đảo Nhân Hoàng bừng ngũ sắc, hào quang rực rỡ, tiếng ríu rít rộn ràng nổi lên khắp nơi.
"Oa, thật kìa."
"Hắn là một tiểu thần.”
"Tóc hắn màu trắng, giống ta.”
"Là người của tộc Phi Thăng.”
"Đẹp trai ghê.”
"Ngươi tên gì vậy…"
Cả đảo Nhân Hoàng như sống dậy, muôn vàn sinh linh bừng tỉnh. Phần lớn đều như Tiểu Hoa, hóa thành những tinh linh bé xinh, bay qua bay lại.
Cũng có những bản thể khổng lồ như cổ thụ, tảng đá lớn chỉ hóa ra hình người thô ráp, có mặt mũi tay chân, không chạy nhảy, đứng nguyên tại chỗ, tò mò nhìn Dương Bách Xuyên.
Có giọng khàn khàn, già nua, có giọng non nớt như Tiểu Hoa, lại có giọng trong vắt như tiếng chim hót, mỗi người một vẻ.
Nhìn cảnh ấy, Dương Bách Xuyên cảm thán, đúng là vạn vật hữu linh, sinh cơ dạt dào.
Chỉ có điều, hắn phát hiện năng lượng của những linh vật này đều rất thấp, thậm chí có người còn không mạnh bằng tiên nhân, chủ yếu chỉ để ngắm cho vui.
Có lẽ đây chính là sự công bằng của Thiên Đạo mà Dịch Thiên Hành nói.
Thiên Đạo ban cho những tinh linh này sinh mệnh, nhưng lại không cho chúng cơ hội tu luyện để tiến hóa. Nói trắng ra, chúng chỉ là những tinh linh có sinh mệnh mà thôi. Tất nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ, trong muôn vàn sinh linh, vẫn có một số ít khai hóa hơn người, gặp cơ duyên tu luyện, đắc đạo thành thần.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất