Trên người bọn họ tản ra khí tức tà ác.
Không thể tưởng tượng nổi, những người này đã sử dụng bao nhiêu Hồng Diệp Huyết Liên mới có tu vi như hiện tại.
Bọn họ đều là cặn bã cướp đi tính mạng của biết bao con người.
Đáng chết vạn lần.
Đối mặt với đám người này, tay phải Dương Bách Xuyên giơ lên.
Đúng lúc này, một luồng sáng xanh lóe lên trên tay phải hắn rồi biến mất trong bóng tối.
Ánh sáng xanh kia đương nhiên là tiểu mãng xà – Tiểu Lam.
Dương Bách Xuyên nghĩ giết đám cặn bã này một lúc thì quá hời cho bọn họ, để Tiểu Lam ra tay phóng độc, khiến chúng phải chết thê thảm mới phải.
Hàng vạn người phàm ~
Bọn họ bị nhốt trong vại, bị Hồng Diệp Huyết Liên yêu dị ngày đêm hút dần máu tươi cho đến khi hóa thành da bọc xác khô mới chết, những người đó phải đau tới mức nào?
Vậy nên những Tán Tiên này đáng chết không toàn thây.
Dương Bách Xuyên để Tiểu Lam ra tay, từ từ đầu độc họ…
Độc của Tiểu Lam có thể thấm vào nguyên thần mới xứng đáng với lũ khốn kiếp.
“Giết hắn ~”
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, một Tán Tiên khàn giọng lên tiếng.
Chắc chắn đám Tán Tiên này đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Dương Bách Xuyên quả thật là người ngoài, bởi vì khí tức không giống, hơi thở của Tán Tiên đã sử dụng Hồng Diệp Huyết Liên khác với tu sĩ bên ngoài.
Dương Bách Xuyên xông vào, nhìn thấy bí mật dưới địa cung, bọn họ chắc chắn sẽ không để hắn sống.
Dùng mạng sống người thường để nuôi trồng linh dược, đây là đại kỵ trong giới tu sĩ, là tu sĩ tà ác, chuyện này không thể lọt ra ngoài.
Vậy nên dù không nhìn rõ cảnh giới tu vi của Dương Bách Xuyên nhưng vẫn phải giết hắn.
“Ha ha ~ chó cùng rứt giậu ~ Giết ta? Các người chưa đủ tư cách.” Dương Bách Xuyên cười lạnh rồi đi vào trong, hoàn toàn không xem mười tám Tán Tiên ra gì.
Bởi vì Tiểu Lam đã ra tay, độc của Tiểu Lam, dù là Thông Ngộ cửu trọng thiên cũng không thoát được chứ đừng nói là mấy Tán Tiên này?
“Giết ~”
Mười tám Tán Tiên đồng thanh.
Định giết Dương Bách Xuyên.
Nhưng ngay sau đó, tất cả đều dừng lại.
Ai nấy run rẩy.
Như trúng tà co giật.
“A a a a…”
Từng tiếng kêu gào vang lên, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tiểu Lam đừng giết lũ cặn bã này luôn, để họ hưởng thụ thêm chút mùi vị đau khổ.”
Dương Bách Xuyên nhẹ giọng dặn dò.
“Xì xì ~”
Trong bóng tối vang lên đáp lại của Tiểu Lam, nhưng không hiện thân. Dương Bách Xuyên đã đặc biệt dặn Tiểu Lam ẩn trong bóng tối, bởi vì trong ký ức của Tả Dực, địa cung có mười chín người, bây giờ mới chỉ xuất hiện mười tám Tán Tiên, cung chủ vẫn chưa ra mặt.
Dù không sợ cung chủ ở trong bóng tối nhưng không đồng nghĩa với việc khinh thường đối thủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất