Sương mù dâng kín tầm nhìn, con đường trước mặt đầy rẫy bụi gai. 

 

Chỉ là ảo trận để che mắt mà thôi. 

 

Dương Bách Xuyên không dừng lại, tiếp tục bước đi, xông vào màn sương, đạp lên bụi gai. 

 

Ngay sau đó, cảnh tượng lại thay đổi, dưới chân vẫn là con đường nhỏ quanh co dẫn thẳng lên đỉnh núi. 

 

… 

 

Từng bước lên núi, nhàn nhã như dạo chơi. Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên đã đứng trên đỉnh. 

 

Trước mắt là một quần thể kiến trúc rộng lớn. 

 

Một sơn môn hiện ra, biển đề bốn chữ Hồng Diệp Tiên Cung. 

 

"Cũng thú vị đấy." 

 

Dương Bách Xuyên đứng trước sơn môn nhìn tòa tiên cung trên đỉnh núi. 

 

Thực ra gọi là tiên cung chứ không lớn lắm, chỉ có ba đại điện và một tiểu viện mà thôi. 

 

Tất nhiên không lớn là so với tiên cung ở Tiên giới. Chứ so với kiến trúc phàm nhân nơi này thì cũng phải hơn chục mẫu đất. 

 

"Đạo hữu phương nào tới Hồng Diệp Tiên Cung của ta?" 

 

Ngay lúc hắn đang quan sát, một giọng nói lạnh lùng, không thân thiện vang lên. 

 

Sau đó, cánh cửa được mở ra. 

 

Theo đó có hai nữ tử bước ra. 

 

Dương Bách Xuyên đảo qua, chỉ là hai Tán Tiên có tu vi cỡ cảnh giới Hỗn Nguyên. Trông không giống chủ nhân, chỉ là hạng làm việc vặt mà thôi. 

 

Có điều Dương Bách Xuyên không có ý định ra tay, một là để tìm cha mẹ Tiểu Hoa Nhi, hai là muốn xem thử Tán Tiên nơi này, tiện thể dò hỏi xem có tin tức gì về Lục Tuyết Hi hay không. 

 

Hơn nữa, với tu vi và thân phận hiện nay của hắn, nếu ra tay, đồn ra ngoài cũng sẽ bị chê là ỷ lớn hiếp nhỏ. 

 

"Dương Bách Xuyên từ Tiên giới đến bái kiến." 

 

Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn giữ chút phong độ. Dù sao hắn là tông chủ một môn, không đúng, hiện Vân Môn đã là thế lực siêu cấp đứng đầu ở Tiên giới, hắn còn được gọi là Càn Khôn Thiên Tôn. 

 

Cho dù đây là địa bàn Cơ gia, là gia tộc của tiểu sư tỷ, lắm quy củ, thì hắn vẫn là hắn, chúa tể Vân Môn, là Càn Khôn Thiên Tôn. 

 

Nếu không nể mặt tiểu sư tỷ thì hắn cũng chẳng việc gì phải kiêng dè. 

 

Cho nên hắn mới giữ lễ. 

 

Tất nhiên hắn cũng nghe ra giọng điệu không mấy thân thiện của đối phương. 

 

"Cung chủ nhà ta đang bế quan, xin miễn tiếp khách. Đạo hữu xin mời quay về." 

 

Một trong hai nữ tử lạnh nhạt mở miệng. 

 

Nếu không phải không nhìn ra được tu vi của Dương Bách Xuyên, nàng ta đã ra tay rồi. 

 

Đúng là tên vô lễ, dám ngang nhiên xông thẳng tới Hồng Diệp Tiên Cung của bọn họ. 

 

Nghe nàng ta nói vậy, Dương Bách Xuyên hơi nhíu mày. 

 

Hắn chửi thầm trong bụng: "Đúng là đồ Tán Tiên nông cạn. Thân là Càn Khôn Thiên Tôn, đáng nhẽ các ngươi nên cung kính mời ta vào mới đúng? Sao lại đuổi khách?” 

 

Dương Bách Xuyên rất khó chịu. 

 

Nhưng hắn đè xuống cơn khó chịu, nói: "Không dám giấu giếm, ta có hai người quen, là một đôi vợ chồng phàm nhân đang ở trên núi Hồng Diệp nhà các ngươi. Một người tên là Vương Thiết Trụ, vợ hắn tên là Trương Thúy Liên. Ta tới tìm hai vợ chồng bọn họ.” 

 

Nghe vậy, hai nẽ Tán Tiên chợt biến sắc, nhưng nhanh chóng trở lại như thường. Một nữ Tán Tiên trong đó lạnh băng nói: “Đạo hữu chớ đùa. Tiên nhân thế giới Tán Tiên xưa nay không giao du với phàm nhân. Hồng Diệp Tiên Cung của chúng ta không có phàm nhân nào cả. Mời đạo hữu quay về." 

 

Nói xong, nàng ta ra hiệu cho đồng môn, quay người vào trong định đóng cửa. 

 

"Rầm!” 

 

Cánh cửa lớn của Hồng Diệp Tiên Cung lập tức đóng sập lại. 

 

Dương Bách Xuyên ngẩn người một lúc, vẫn chưa hoàn hồn. 

eyJpdiI6InhzQ2ZkRmdZMjZreU9FUEQ3WkVCcVE9PSIsInZhbHVlIjoiVFZ3RGRGZnFLWCtsZk5DdDBsaW1WSWdGN1FwbDhTQzZicmdUeHJ0cjdvZEZiWEdTZ0NhMzlGelBoaDVlYVRVSSIsIm1hYyI6IjczMjZhNDgxYzQ0ZjcyZmY4NDQzMzE0ODI2NzFjNGI3MThkZDViZGM5MTdlN2Y1ODIxNWI0OTdmZDZjMTcxYTMifQ==
eyJpdiI6InV2clhDZ0tVSks4MTVxUCtMNjVqZlE9PSIsInZhbHVlIjoiTUl1XC9QMFMwaWRMR1FpT1FYSXVGOXpnQXV6ZHN4TWl1NkFZOTV6YnlnMGMreGx5OXlDXC85aEtRZ0ZmcXk2M0ZRSXQ5SUQ2S1REenVFaFhlb2ZxbmY3NzBwc1BlcnBGRWV5VW1HWks5emhWb042aFQ2d0xFY1pRc0hJcGFHckFSN2p6QVR0eUppWlBvVFJyU2FJU3c1aVE9PSIsIm1hYyI6IjUyMzAzYTY4OWZhODE2MGUxYjk3OTE1NTFiYzljYmEyYjg1OGJiMzk0ODE3YzJhYjdiMGM3NTg1ZjQxZDNkOTYifQ==

Có vấn đề.

Ads
';
Advertisement
x