Hắn không phải không nóng ruột đi tìm Lục Tuyết Hi, chỉ là đã bấy nhiêu thời gian trôi qua, cuống lên cũng vô ích, đã đến đây rồi thì cứ nhập gia tùy tục.
Quan trọng hơn, thiên phú biết trước của hắn cho thấy môt hình ảnh mơ hồ. Một bóng hình xinh đẹp rất giống với Lục Tuyết Hi. Trực giác cũng mách bảo hắn nên đi tìm hiểu một mình, biết đâu lại có tin tức của Lục Tuyết Hi.
Đó mới là lý do hắn không đi theo tiểu sư tỷ.
Hơn nữa, tiểu sư tỷ về nhà là do gia tộc triệu tập, chắc chắn có việc gấp. Giờ mà bám theo thì e không tiện, cũng nên để một khoảng thời gian cho mọi chuyện lắng xuống, bằng không sẽ rất xẩu hổ.
Cho nên hắn định dạo quanh một vòng Tiên giới, đợi khi bên tiểu sư tỷ xử lý xong xuôi rồi đến thăm cũng chưa muộn.
Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, hắn muốn tìm hiểu thêm về Cơ gia, nơi xuất thân của tiểu sư tỷ.
Không chịu tìm hiểu kỹ mà cứ liều lĩnh mò tới, lỡ vướng chuyện bất ngờ thì rất khó xử.
Tất nhiên hắn biết tiểu sư tỷ chỉ coi hắn như người thân, nhưng không có nghĩa cả Cơ gia đều thân thiện. Lý do là vì hắn cảm nhận được sự bài xích từ mấy vị Tán Tiên đến đón tiểu sư tỷ lúc nãy. Dù họ che giấy rất kỹ, nhưng sao qua mắt được hắn?
Cho nên lúc này chưa tới là đúng, tìm hiểu thêm về Cơ gia là điều cực kỳ cần thiết.
Dương Bách Xuyên cảm thấy không gian Tán Tiên này rất khác với Tiên giới, chắc vì cách sống ở đây chủ yếu theo lối phàm nhân, mang nhiều hơi thở nhân gian nên khiến hắn thấy dễ chịu.
Dĩ nhiên một phần cũng do sau khi hắn quét sạch kẻ thù ở tiên giới, tinh thần cũng thoải mái hơn.
Hắn cứ thế đi mãi, đi ngắm cảnh núi sông, không phương hướng, không mục tiêu, tới đâu hay tới đó.
Ở đây cũng có mặt trời, giống như trên Địa Cầu.
Lúc hoàng hôn, Dương Bách Xuyên trông thấy một thôn nhỏ.
Hắn không do dự, đến thẳng nơi đó.
Đây là ngôi làng đầu tiên hắn gặp kể từ khi tới thế giới Tán Tiên. Trông rất cổ xưa, kiến trúc tinh tế, vật liệu chủ đạo là gỗ với đá, mái lợp tranh nhưng lại không hề nghèo nàn, trái lại nhìn rất thuận mắt.
Tiểu sư tỷ từng nói, người nơi đây tôn trọng tự nhiên. Quả đúng thật, vật liệu hầu như không qua gia công, cứ thế dựng nhà, nên nhìn rất tự nhiên, hài hòa.
Cũng có những sân nhỏ rào giậu, hoa cỏ đâu đâu cũng thấy, vào làng nhìn cái biết luôn nơi này rất được chăm chút.
Ngôi làng này sơ sơ khoảng mười mấy hộ.
Mặt trời đã lặn, bà con làm đồng ngoài ruộng rẫy lục tục nói cười rảo bước về nhà.
Từ xa tới gần, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được sự phấn chấn của họ, sắc mặt hồng hào, chứng tỏ cuộc sống rất phong phú.
Hắn đi rất chậm, coi mình như một khách lữ hành, thư thả hướng về thôn.
Lúc sắp vào đến cổng làng thì phía sang vang lên một tiếng quát: “Chàng trai trẻ, ngươi tới thôn Thanh Sơn nhà ta làm gì?"
Hắn đang mải nghĩ ngợi nên không để ý có người phía sau. Quay lại thấy một ông lão tầm ngoài sáu mươi, tay xách cái cuốc, nhìn hắn đầy cảnh giác, như nhìn kẻ gian.
Hắn là người lạ muốn vào làng, lão giả cảnh giác cũng phải. Nhưng Dương Bách Xuyên thấy được trong mắt lão giả, ngoài sự cảnh giác còn có chút khiếp sợ, nhưng không phải quả sợ, bộ dáng như thể hắn mà hành động thiếu suy nghĩ thì lã giả sẽ hô hoán ngay.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười bất đắc dĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm hắn bị coi như một kẻ gian.
Hắn dở khóc dở cười nói: "Lão bá đừng hoảng, ta không phải kẻ xấu…"
Chưa nói xong đã bị ngắt ngang: "Làm gì có kẻ xấu nào tự nhận mình là kẻ xấu đâu.”
"Ờ…" Dương Bách Xuyên suýt sặc.
Đường đường là Càn Khôn Thiên Tôn, lại bị người ta xem là kẻ xấu.
Dĩ nhiên hắn không giận, dù sao đối phương chỉ là phàm nhân, không việc gì phải so đo.
Dương Bách Xuyên cười nói: "Lão bá, ta chỉ là kẻ lữ hành. Trời sắp tối rồi, ta đi đường cả ngày, dọc đường chẳng gặp thôn xóm nào. Làng các vị là ngôi làng đầu tiên ta gặp sau khi đi suốt mấy trăm dặm, nên muốn vào xin ngụm nước thôi, thật sự không mang ác ý. Nếu không hoan nghênh, vậy ta không vào."
Dương Bách Xuyên kiên nhẫn giải thích, lại còn tỏ ý sẽ không vào làng.
Nào ngờ thái độ lão giả quay ngoắt, nét mặt nhẹ nhõm hẳn, hỏi: "Một ngày đi mấy trăm dặm? Ngài là thượng tiên ư?"
Lần này đến lượt Dương Bách Xuyên ngạc nhiên. Rõ ràng hắn không hề để lộ hơi thở, đã tự coi mình như phàm nhân. À không đúng, là do sơ ý trong lời nói, một ngày đi mấy trăm dặm, phàm nhân sao làm nổi, bảo sao lão giả hỏi vậy.
“Lão bá tinh mắt thật đấy.” Hắn cũng không định che giấu.
Lão mừng rỡ, vội nói: "Lão xin kính chào thượng tiên. Có điều gì thất lễ, mong ngài bỏ quá. Lão là trưởng thôn thôn Thanh Sơn, lão tên Vương Đại Tài. Mời, mời ngài vào thôn…”
Lão giả trở mặt nhanh quá làm Dương Bách Xuyên suýt không kịp trở tay. Trong lúc hắn còn đang ngẩn ngơ, đã bị lão giả kéo tuột vào thôn.
Thế là hắn bị lão giả Vương Đại Tài lôi thẳng vào nhà.
Nhà đầu tiên trong thôn chính là nhà của Vương Đại Tài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất