“Khụ khụ, sư tỷ, đệ sai rồi, đệ tìm tỷ có chính sự cần thỉnh giáo.” Dương Bách Xuyên vội vàng cười xòa. 

 

 

“Biết ngay là tiểu tử đệ có chuyện mà, nói đi, chuyện gì?” Cơ Tử Hà lườm nguýt. 

 

Dương Bách Xuyên sắp xếp lại ngôn ngữ rồi kể lại chuyện hắn muốn tìm Lục Tuyết Hi. 

 

Sau đó hắn bổ sung: “Sư tỷ, tỷ đã từng về nhà một lần, có gặp Lục Tuyết Hi chưa?” 

 

Nghe vậy, Cơ Tử Hà nói: “Sư đệ ngốc, không gian Tán Tiên nói là một phương không gian nhưng nó còn là một thế giới, không hề nhỏ hơn Dị Vực Giới, thậm chí còn lớn hơn. Cơ gia tỷ chỉ là một phần của không gian Tán Tiên, được coi là người lãnh đạo, nhưng không thể quản lý mọi thứ và cũng sẽ không đi quản.” 

 

“Nơi đó có vô vàn Tán Tiên, còn có vô số phàm nhân sinh sống, rất rộng lớn. Hơn nữa tỷ đã ra ngoài mấy ngàn năm chưa về nhà rồi, làm sao có thể biết Lục Tuyết Hi nào chứ? Đệ cũng chưa từng hỏi tỷ về chuyện nhà tỷ mà!” 

 

“Đúng lúc, tỷ nhận được tin gia tộc bảo tỷ về nhà một chuyến. Nếu đệ muốn đi, tỷ sẽ đưa đệ đi. Nếu Lục Tuyết Hi mà đệ nói ở trong không gian Tán Tiên, chúng ta sẽ tìm được.” 

 

“Tuyệt vời, sư tỷ, vậy đệ xử lý xong chuyện đang làm, chúng ta lên đường nhé?” Dương Bách Xuyên vội vàng nói. 

 

“Ơ, vội vậy sao, tỷ còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Về nhà rồi, e rằng sẽ không cho tỷ ra nữa, chơi thêm một ngàn năm nữa rồi tỷ đưa đệ đi không gian Tán Tiên nhé?” Cơ Tử Hà chớp mắt nói. 

 

Đối với nàng ấy, một hai ngàn năm không phải là thời gian quá dài. 

 

Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Sư tỷ, Lục Tuyết Hi có công lớn với Vân Môn, tìm được sớm ngày nào đệ an tâm sớm ngày đó. Thế này đi, một năm sau, chúng ta sẽ khởi hành.” 

 

Cơ Tử Hà thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Bách Xuyên thì cũng không nói gì thêm, nàng ấy suy nghĩ rồi nói: “Được, nhưng lần này về, đệ phải đồng ý với tỷ một điều kiện.” 

 

“Đừng nói một điều kiện, mười cái cũng được. Tỷ là sư tỷ của đệ, đâu phải người ngoài, nói đi, điều kiện gì?” Dương Bách Xuyên hỏi. 

 

“Nhanh gọn vậy sao, tốt, không được hối hận. Còn về điều kiện gì...” Mắt Cơ Tử Hà đảo một vòng, cười nói: “Đợi tỷ về gia tộc rồi nói cho đệ biết.” 

 

“Ơ... Sư tỷ, tỷ không gài bẫy đệ đó chứ?” Dương Bách Xuyên nhìn đôi mắt đảo tròn của Tiểu sư tỷ, lập tức cảm thấy có điều chẳng lành. 

 

“Hì hì, Tiểu sư đệ, trong mắt đệ, tỷ là hình tượng như vậy sao?” Nói đến cuối cùng, Cơ Tử Hà đã nghiến răng nghiến lợi. 

 

“Không không không, sư tỷ trong lòng đệ là vô cùng vĩ đại... Ấy, sư tỷ... lâu rồi đệ chưa gặp mấy đứa trẻ, đệ đi trước nha. Một năm sau chúng ta lên đường đi không gian Tán Tiên, đệ đi đây!” 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Dương mỗ đã chuồn thẳng trước khi Tiểu sư tỷ nổi giận. 

 

Để lại Cơ Tử Hà tức giận dậm chân, còn Đại sư huynh Vân Trường Sinh trong điện trở thành người bị trút giận. 

 

… 

 

Dương Bách Xuyên ở lại Vân Môn một năm, thực ra, hắn không còn nhiều việc phải làm nữa, Hắc Liên, Mai tỷ, Tiểu Phượng Hoàng, Chim tạp mao, Tử Kim công công, thậm chí cả Cá Chạch cũng đã bế quan. 

 

Những đại yêu này có tu vi cơ bản đã đạt đến Thông Ngộ thất bát trọng thiên, biết Dương Bách Xuyên hẹn Lục Nhĩ và Hoàng Tuyền lão tổ ba ngàn năm sau đi Đăng Thiên Lộ. Mặc dù không nói gì, nhưng tất cả đều dùng hành động để chứng minh, bọn họ cũng muốn cùng Dương Bách Xuyên đi Đăng Thiên Lộ sau ba ngàn năm, nhưng điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến Thông Ngộ cửu trọng thiên. 

 

Ba ngàn năm thực ra rất ngắn đối với đại yêu Thông Ngộ, liệu có thể đạt đến Thông Ngộ cửu trọng thiên trong ba ngàn năm hay không thì phải xem cơ duyên của mỗi người. Dù sao Dương Bách Xuyên cho rằng rất khó, nhưng cũng không dập tắt nhiệt huyết của mọi người. Thực ra, hắn nói ba ngàn năm là không muốn dẫn theo người khác đi Đăng Thiên Lộ, bởi vì Đăng Thiên Lộ đại diện cho sự vô định, hắn không muốn mọi người mạo hiểm theo hắn. 

 

Một năm trôi qua rất nhanh, Vân Môn phát triển rực rỡ, vận hành bình thường, Dương Bách Xuyên biết hiện giờ cho dù hắn không còn ở đó cũng được. 

 

Vì vậy, sau một năm, hắn tìm Tiểu sư tỷ, lặng lẽ rời khỏi Vân Môn, đi đến không gian Tán Tiên, hắn không dẫn theo ai, bởi vì hầu hết mọi người đều đã bắt đầu bế quan tu luyện, các Thông Ngộ cấp cao đều muốn cùng Dương Bách Xuyên đi Đăng Thiên Lộ sau ba ngàn năm. 

 

Chỉ có hắn và Tiểu sư tỷ Cơ Tử Hà rời đi. 

eyJpdiI6IkhGeE5RUStRQ0V1K01BU0UwcGZXakE9PSIsInZhbHVlIjoiRXlhcWhSNTc2dnJ1Y09vNng2WVBNZHlhc2orcHZCajlCYmlNM0lwa0FiTUpZS08xeXFuYU9jRUZcL2xxY3R5ajUiLCJtYWMiOiJiNWRjNzAwMjA4ZTg0M2UwM2Y3OWRkMzA5MjM5ZWU5MWFkNDgzOTUzNGNkOGQ0NTFiYjhlZGJhZWZkM2E3MDY3In0=
eyJpdiI6IldFRWtqZUZFMitRQUJZbjBNcjMyUVE9PSIsInZhbHVlIjoiZUdYMStkRGtzSmxla1dyc3VrRTlubnl0VGhFZGJKU3BvbTRkakc1czJ0TUlaOEUzM3VDcEZSNFBcLzRLbFRKR2dvdjN5VmNHZndnellxMjNXeXFjWEtxWHg1WmVvK1BaNWhraGpWU01TSmpIVkRcL2RLQkNXbCtISzVZWk9sRmFhdzEwc0dSWklVNDZ5UjNcL25cL2JyK1N2WncyQURpZjN5YTdtMXRZM3JhYkZNdm9qdnUxSzdOdzgyRno4STc2Q3VTa294dVJiTFBOeTB5R1wvXC9JK1NVZHRDMXd5WVRsTkxGOGh6XC9pdVNcL3RUNkU3KzZwSG05UzlKbmdmUTRtN0Y1MFwvVEJSZCtBWW9TM0xXSndndHZkTCtmXC9XVEI0NGpOdjEyRmtLaWkzQ0EzRlFIZk9GdytBVlNvS2pCXC8xYWIrMGxJRW11TGNXXC94M2RaYURGTFNHQXVveUFEYUcyVURSWnhhZ01oaDFnN3pJTFNGWUNzVm9qSElkT29GSVg2WVIyTjRyRE1aTzRJSHF6UmZ2WURWUDNxQW4xdDBRblNUTXZUbmJNQmxDRlwvekhXWWlpOVhrVUxKVUdcL1hRY0ZIaWV2UnN6XC9qUTZKNUZFeW1CN3o1bVRSMTNaMGllQ1dGWWZWQmx6ZUNpZzd6b2RVM2JTRmwyNDJtQXE0eE10dzVjb2Z0cnluYUt2M2djRkZpdGJlZmZ0N2hLRGdKdXhpZnRiaFlGUnpKb25ETlJ0Z25pTmUxbm9qc3IzQ1hHXC94MktrVFozQmRyYWJCbWtSd0EwMnUyU0NxNnlsZGdGZHMzbDF0czhsQlprSWJYSGtaWTZlcjU5WkpCSW45WU9FcmM1YzVqQnp5Y0hpODArVVYxclV2UnNxY0FLanZpXC9yWlIzZEEzMG8xNFA2eW1xTTBwUDd2U25kNThUS3ZQR1pYTzZnUW5QYUdSRG0rRzN4Y09GeksyYjRaTW9MUlE9PSIsIm1hYyI6ImMwNGE2OWUyNmUwNzczYTEwYzJmNjYyNjkyZjg4ZGZjZjNlYjlhYWJlMzQ5MGU1ZjYxYjA4ZTIwOTk2YjhhNzkifQ==

Ads
';
Advertisement
x