Chẳng trách tìm mãi không thấy tung tích, thì ra bị thế lực ba vị Thiên Tôn bắt đi, thành tọa kỵ của người ta.
Nghé con và thú Vân Lôi chính là đồng bạn vào sinh ra tử với Dương Bách Xuyên hồi còn ở hạ giới, hắn chưa từng coi chúng là tọa kỵ.
Hơn nữa, Nghé con có dây mơ rễ má với linh hồn Kỳ Lân ở Thần Mộ Viên, thậm chí rất có thể về sau sẽ dẫn hắn tìm ra then chốt để đến được U Minh giới, nên Dương Bách Xuyên vô cùng coi trọng Nghé con.
Thú Vân Lôi cũng quan trọng không kém, đây là thần thú mà sư phụ để lại cho hắn lúc còn ở hạ giới.
Nay đã phi thăng lên Tiên giới, thú Vân Lôi thay đổi không nhiều, còn Nghé con thì từ ấu thú Kỳ Lân đã trưởng thành thành thần thú Kỳ Lân chân chính.
Kỳ Lân đứng đầu trong giới thần thú, theo hiểu biết của hắn chỉ kém Côn Bằng.
"Nghé con, thú Vân Lôi…”
Dương Bách Xuyên run rẩy gọi.
Nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
"Chủ nhân, chúng nó chính là hai đồng bạn mà ngài vẫn tìm à?" Cá Chạch là tọa kỵ của Dương Bách Xuyên, nhờ cộng hưởng linh hồn nên lập tức cảm nhận được dao động cảm xúc mãnh liệt của chủ nhân. Nó cũng biết chủ nhân vẫn luôn tìm một con Kỳ Lân và một con thú Vân Lôi.
"Ừ. Kỳ Lân và thú Vân Lôi. Con Thanh Giao kia thì không." Dương Bách Xuyên nhìn về ba đại tọa kỵ dưới ba lão ở cách đó ngàn mét nói. Ngoài Nghé con và thú Vân Lôi, tọa kỵ của người thứ ba là một con Giao Long màu xanh, cái này thì hắn không quen biết.
Khi hắn nói, giọng có phần run, vì hắn thấy được ánh nhìn đờ đẫn đầy sát khí của Nghé con và thú Vân Lôi, hiển nhiên chúng nó đã bị người ta dùng bí pháp cưỡng chế khống chế.
"Chủ nhân, thực lực chúng ngang ngửa ta, thậm chí còn nhỉnh hơn. Có cần gọi Hắc Liên tỷ và Mai tỷ đến trợ giúp không?" Cá Chạch thì thầm.
"Không cần. Đi, qua đó gặp mặt. Chủ nhân nhà ngươi giờ đang cực kỳ, cực kỳ tức giận, ta muốn đập nát ba lão già kia." Dương Bách Xuyên gằn giọng nói.
Ngay sau đó, Cá Chạch lướt đi, trong chớp mắt đã dừng lại cách ba vị Thiên Tôn trăm mét.
Dương Bách Xuyên nhìn gần Nghé con và thú Vân Lôi, rất muốn gọi thêm một lần nữa, nhưng hắn biết vô ích, chúng bị người khống chế, cũng chẳng nhận ra hắn.
Cuối cùng, Dương Bách Xuyên nhìn về phía ba lão giả.
Hắn mở miệng: "Ba vị Thiên Tôn, chúng ta thương lượng một chuyện được không?”
Ba lão giả râu tóc bạc phơ, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.
Một người trong số đó lên tiếng: "Tiểu tử gan không phải dạng vừa. Ra tay tàn độc giết trăm vạn tiên nhân, gọn gàng dứt khoát xóa sổ người của ba thế lực chúng ta. Chẳng những không chạy mà còn cố ý chờ chúng ta đến. Giờ còn dám nói điều kiện trước mặt chúng ta. Khá thú vị đấy. Nói đi, muốn thương lượng gì?"
"Thả Kỳ Lân và thú Vân Lôi, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, cho các ngươi bình an rời đi, có cơ hội bước lên Đăng Thiên Lộ, có cơ hội vấn đỉnh Thiên Giới. Với các ngươi, chúng chỉ là tọa kỵ, nhưng với ta, chúng vẫn luôn là những đồng bạn mà ta vẫn luôn tìm kiếm. Không ngờ lại bị các ngươi khống chế thành tọa kỵ, chuyện này khiến ta rất tức giận."
Dương Bách Xuyên gằn từng câu từng chữ.
"Ha ha ha ~”
Một lão giả khác bật cười, chất giọng khàn đặc cực kỳ khó nghe.
Lão ta lạnh lùng nói: "Tiểu tử, tuy chúng ta không nhìn thấu thực lực của ngươi, nhưng cho dù ngươi đã là thông ngộ cửu trọng thiên, đột phá Thiên Tôn đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ là tân binh mà thôi.
Ngươi có biết không, ba người chúng ta vào bí cảnh Tiên Ma từ mười vạn năm trước, bị vây khốn mười vạn năm, đã đột phá thông ngộ cửu trọng thiên từ hơn bốn vạn năm trước rồi.
Cùng là Thiên Tôn, nhưng chênh lệch thực lực là một trời một vực. Sự khác biệt giữa kẻ đến trước và kẻ đến sau, hẳn ngươi hiểu chứ? Chẳng lẽ ngươi tưởng dựa vào một đòn là có thể thắng chúng ta?
Nói thật, đáng lẽ ngươi chưa chắc đã phải chết. Ba lão già chúng ta cũng không muốn tranh chấp Tiên giới, cho dù ngươi ra tay tàn độc giết chết trăm vạn tiên nhân, trong mắt chúng ta cũng chẳng đáng gì. Nhưng ngươi không nên giết Lôi Huyền Không. Chúng ta đều có truyền thừa, ngươi giết bọn họ là chặt đứt truyền thừa của ba thế lực, đây là chuyện không thể tha thứ.
Cho nên hôm nay ngươi phải chết. Còn Kỳ Lân và thú Vân Lôi đã ở trong tông môn chúng ta từ lâu, giờ chỉ là đổi thành tọa kỵ mà thôi.
Tiểu tử, tự sát đi. Không phải lão phu nói khoác, ai trong bất cứ ba người chúng ta đều có thể dễ dàng giết chết ngươi, thật sự không có gì để đánh.
Hoặc ngươi gọi cả đám đại yêu phía dưới cùng lên đi, lão phu có thể cho ngươi cơ hội, để ngươi chết được nhắm mắt. Thật không hiểu ngươi lấy cái tự tin từ đâu ra, ha ha.”
Vị Thiên Tôn này nói cực kỳ nhẹ bâng, căn bản không coi Dương Bách Xuyên ra gì. Nhưng đúng là bọn họ có thực lực để ngông cuồng kiêu ngạo như thế.
Nghe lão ta nói trong mắt Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng.
Hắn đang định nói chuyện thì một giọng nói bá đạo vang lên.
"Ba lão bất tử, ăn nói ngông nghênh thật đấy. Ỷ vào huynh đệ ta một mình một thế nên bắt nạt hắn, hay các ngươi tưởng mình đã vô địch Tiên giới rồi?”
Nghe thấy chất giọng nói, Dương Bách Xuyên chấn động, hưng phấn buột miệng gọi: “Lục Nhĩ đại ca ~”
Một luồng sáng lóe lên, một con khỉ lông vàng xuất hiện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất