Vì vậy mong Càn Khôn Thiên Tôn cân nhắc thiệt hơn, bỏ qua cho bọn ta, đổi lấy sự yên bình để Vân Môn của ngài truyền thừa muôn vạn năm. Hay là… giết bọn ta, để một mình ngài đối mặt cơn giận của ba lão Thiên Tôn? Lão phu dám thề, chỉ cần ngài giết bọn ta, ba vị lão Thiên Tôn ắt sẽ hiện thân tru sát ngài. Lời lão phu tuyệt không giả dối, mong Càn Khôn Thiên Tôn suy xét."
Lôi Huyền Không vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Bất kể địch hay bạn, tu vi đều ở cảnh giới Thông Ngộ, ai cũng nhìn ra Lôi Huyền Không không hề nói dối.
Nói cách khác, sau lưng ba đại thế lực Thiên Tôn có Thiên Tôn tọa trấn.
Chuyện này, ngoài ba kẻ đến từ ba đại thế lực như Lôi Huyền Không ra, những người khác đều không hề biết.
Những lời ấy cũng khiến Khương Bích Liên của Tiêu Dao Cung và đám liên minh phấn chấn. Không ngờ ba thế lực Thiên Tôn vẫn còn ba vị lão Thiên Tôn đứng sau chống lưng.
Đó mới là cường giả tuyệt đối.
Tuy Dương Bách Xuyên cũng là Thiên Tôn, nhưng hắn chỉ có một mình. Cùng là Thiên Tôn, thử một chọi ba xem?
Trong mắt người khác, Dương Bách Xuyên chỉ có thể tha cho bọn họ thôi.
Bởi đứng trước ba lão Thiên Tôn, một mình hắn tuyệt đối không phải đối thủ, một khi ba vị kia đồng loạt ra tay, Vân Môn ắt sẽ diệt vong.
Hơn nữa điều kiện Lôi Huyền Không đưa ra cũng không tệ, thừa nhận Vân Môn là thế lực thứ tư của tiên giới, thừa nhận Dương Bách Xuyên là vị Thiên Tôn thứ tư, tức là sau này có thể cùng nhau cai quản tiên giới.
Một bước lên trời.
Việc tốt như vậy, ai rồi cũng phải gật đầu thôi.
Ngay cả đám người Vân Trường Sinh cũng trầm ngâm tính toán.
Dĩ nhiên, quyền lựa chọn cuối cùng vẫn ở trong tay tiểu sư đệ.
Nghe xong, Dương Bách Xuyên nhìn Lôi Huyền Không, nói: "Chậc chậc chậc… không ngờ nha. Ta đoán ba nhà các ngươi có Thiên Tôn, không ngờ là thật…
Điều kiện cũng hấp dẫn đấy, phải làm sao nhỉ? Quả thật là khiến người ta do dự. Uy thế của ba vị Thiên Tôn rốt cuộc mạnh đến đâu? Thực ra ta lại muốn mở mang tầm mắt…"
Nghe vậy, đám người Lôi Huyền Không biến sắc.
Ý ngươi là gì?
Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đối đầu với ba vị Thiên Tôn?
Ngươi có bản lĩnh đó sao?
"Càn Khôn Thiên Tôn, e rằng ngài chưa hiểu thế nào là uy thế của ba vị Thiên Tôn đâu. Tu đạo vốn không dễ, giữ mạng mới là quan trọng, chết uổng lắm. Hơn nữa chỉ cần ngài đưa ra quyết định sai lầm thì những người sau lưng ngài sẽ chết theo. Hãy nghĩ cho kỹ!" Lúc này giọng Lôi Huyền Không đã mang theo ý đe dọa. Tiểu tử này quá đáng ghét, nếu không phải bị trúng độc không dám vận dụng pháp lực thì ông ta đã liều mạng rồi.
Tuy nghĩ vậy nhưng ông ta cũng không dám liều thật, sống mới quan trọng.
"Ha ha ha ha…"
Dương Bách Xuyên bật cười điên dại, tiếng cười chấn động bầu trời, cười đến chảy nước mắt.
Giây tiếp theo, tiếng cười im bặt, sắc mặt hắn tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Lão tử đã nói rồi, hôm nay Thần Thượng Hải đến cũng không cứu được các ngươi. Các ngươi chết chắc rồi, có ba Thiên Tôn chống lưng thì sao?
Đến một cái lão tử giết một cái, đến hai giết hai. Thiên Tôn? Trâu bò lắm à? Dưới bầu trời này, Thiên Tôn có mạnh đến mấy cũng chỉ là con kiến mà thôi. Đừng nói ba, 30 người kéo đến lão tử cũng giết hết.
Khi đám mặt dày các ngươi đập phá, giết chết đệ tử Vân Môn, giết chết anh em bạn bè của ta thì sao không nghĩ đến chuyện yếu thế? Giờ trở thành tù nhân trong tay ta lại nhớ đến Thiên Tôn?
Mối thù với lũ súc sinh của mấy nhà các ngươi đã định sẵn từ lúc lão tử còn yếu đuối bị đuổi giết rồi. Tiên giới có Vân Môn của ta thì không có chỗ cho lũ các ngươi. Trật tự tiên giới về sau sẽ do ta, Dương Bách Xuyên, tái lập…
Giờ lão tử sẽ tiễn các ngươi xuống địa ngục trước, cứ đợi Thiên Tôn sau lưng các ngươi kéo tới, xem bản lĩnh ra sao. Chết đi!"
Nói xong, Dương Bách Xuyên tung chưởng giáng xuống người đám Lôi Huyền Không, sức mạnh Đạo Chủng bùng nổ.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang trời.
“Dương Bách Xuyên, ngươi sẽ không được chết tử tế… A!”
Lôi Huyền Không chửi rủa, ngay sau đó thì bị nổ tan xác.
Mười thông ngộ bát trọng thiên tan thành mây khói, không có cơ hội phản kháng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất