Vậy nên dù tu vi của nàng ta rất mạnh, dễ dàng biến thành hình người nhưng chưa bao giờ hóa hình trước mặt Dương Bách Xuyên.
“Vẫn đang trách ta sao?” Làm sao mà Dương Bách Xuyên lại không biết Tuyết Miêu vẫn luôn kháng cự hắn chứ.
“Thuộc hạ không dám.” Tuyết Miêu nói.
“Không sao, dù ngươi nghĩ thế nào thì ta vẫn luôn coi ngươi là mèo của ta… Lần này cảm ơn ngươi.” Dương Bách Xuyên vuốt ve lông tóc mềm mại của Tuyết Miêu.
Tuyết Miêu run rẩy.
Không phải sợ hãi, mà do một lý do khó nói.
“Ta từng nói ngươi sẽ là bóng dáng của Vân Môn, cũng là bóng dáng của ta. Trước kia ngươi từng hứa với ta, hôm nay thực hiện lời hứa của ngươi đi. Bóng dáng của ta không thể mãi là một con mèo, ta cũng thề sẽ không để ai bị thương nữa, bao gồm ngươi…”
Dương Bách Xuyên bá đạo nói.
Sau đó hắn xòe tay, một giọt nước Sinh Mệnh tử kim xuất hiện, nói: “Ăn đi, ta chờ ngươi hóa hình. Ngươi vì Vân Môn mà mất ba cái mạng, ta bồi thường cho ngươi.”
Màu sắc của giọt nước Sinh Mệnh tử kim khác với nước Sinh Mệnh, nhưng tác dụng thì giống nhau.
Đều ẩn chứ năng lượng thiên địa dồi dào, một giọt nước Sinh Mệnh Tử Kim bằng hàng ngàn hàng vạn lần nước Sinh Mệnh bình thường.
Sau khi nhận ra điều này, Dương Bách Xuyên không dám tùy tiện dùng. Sau khi nghiên cứu kỹ càng, cuối cùng hắn cũng biết đây là tinh hoa của nước Sinh Mệnh, dùng để bồi dưỡng cấp tốc một sinh linh nào đó.
Thảo nào trước kia chỉ dùng một giọt nước Sinh Mệnh để tưới một gốc tiên dược tiên thụ thì ngay lập tức có thể nở hoa kết quả.
Mà nước Sinh Mệnh tử kim lại dựng dục trong nước Sinh Mệnh, là tinh hoa, thẩm thấu qua nước Sinh Mệnh, tẩm bổ toàn bộ không gian bình Càn Khôn.
Hắn mất rất lâu mới rút ra được kết luận, mất trăm năm mới ra được tinh hoa của nước Sinh Mệnh, tương đương trăm giọt. Một phần thẩm thấu ra ngoài, tẩm bổ cho sự sống trong không gian bình Càn Khôn, một phần nhỏ ngưng tụ thành nước Sinh Mệnh màu xanh sẫm, nhưng chỉ có 3 giọt.
Sau khi phát hiện, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ban giọt nước Sinh Mệnh đầu tiên cho Tuyết Miêu.
Nước Sinh Mệnh tử kim quá trân quý, không thể dùng lung tung, hắn phải cho người cần thiết nhất.
Tổng mới chỉ có trăm giọt nước Sinh Mệnh tử kim mà thôi.
Nói đúng hơn, chúng đọng lại thành một giọt to chứ không phải trăm giọt. Trăm giọt chỉ là cách phân giải của hắn mà thôi.
Và Dương Bách Xuyên cũng không có la gan dùng cả khối to đó, bởi một khi ăn vào sẽ nổ tan xác, ai cũng vậy. Tóm lại trực giác mách bảo hắn, khắp Tiên giới này, sợ không sinh linh nào dám nuốt trọn cả một khối to đó.
Hắn chỉ có thể phân giải thành trăm giọt ban phát cho thuộc hạ.
Và phải mất thêm trăm năm nữa mới ra được thêm một giọt mới.
Nước Sinh Mệnh tử kim quá trân quý.
Hắn cần phải dùng hợp lý.
Vậy thì để Tuyết Miêu dùng trước.
Hắn tin một giọt nước Sinh Mệnh tử kim này sẽ giúp Tuyết Miêu thoát thai hoán cốt.
“Ăn đi.” Dương Bách Xuyên lại giục.
Tuyết Miêu hơi do dự, nhưng vẫn hé miệng nuốt chửng giọt nước đó xuống bụng.
“Meo!”
Ngay sau đó, Tuyết Miêu hét lên.
Trên người bùng nổ vầng sáng, yêu khí ngập trời bao phủ đại điện Ám Dạ.
Thân thể rời khỏi vòng tay Dương Bách Xuyên, lơ lửng trên không.
Dương Bách Xuyên phất tay, tạo cấm chế trong đại điện, ngăn ngừa hơi thở cường đại của Tuyết Miêu tản ra ngoài.
Hắn phải chứng kiến sự biến hóa của nước Sinh Mệnh tử kim trên người Tuyết Miêu.
Có lẽ sau này có thể cho người khác dùng.
Tuyết Miêu có thiên phú dị bẩm, rất thích hợp cho nàng ta dùng.
Dương Bách Xuyên tin tưởng thứ này chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng.
“Ầm!”
Lại một dòng khí khủng bố tràn ra từ trên người Tuyết Miêu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất