Bởi linh hồn bản nguyên là gì, chẳng ai biết hình dạng hay bản chất ra sao. Tiên nhân sau khi chết, hồn phách biến mất, chuyển sang hình thái khác rồi hòa vào thiên địa. Thế thiên địa là gì? Thiên địa chính là dòng sông vận mệnh. Nói cách khác, tiên nhân chết rồi, hồn phách biến mất chính là trở lại dòng sông vận mệnh, trở về trạng thái khởi sinh. Như vậy, dòng sông vận mệnh sẽ khiến họ sinh mới một lần nữa. Như thế, chẳng phải họ vẫn tồn tại hay sao?"
Nghe xong, Dương Bách Xuyên chấn động. Hắn nhìn lướt qua bia mộ của ba người, trong đó có Liễu Phàm, rồi nhìn Hắc Liên: “Đây là nội dung trong ký ức truyền thừa của ngươi, chứ không phải ngươi bịa ra để an ủi ta chứ?”
Hắc Liên hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta sẽ bịa ra một câu chuyện để an ủi ngươi?”
Dương Bách Xuyên nghĩ kỹ, đây tuyệt đối không phải phong cách của Hắc Liên, tức là những gì nàng nói đều đến từ ký ức truyền thừa.
Như vậy, gần như là thật.
Với Dương Bách Xuyên, lời của Hắc Liên như một tia hy vọng, dẫu mong manh, hắn vẫn chọn tin vào tia hy vọng mong manh ấy.
Hắc Liên nói tiếp: “Có lẽ một ngày nào đó nếu ngươi đạt được Thần vị thì sẽ tự khắc hiểu rõ về bí ẩn của dòng sông vận mệnh.
Ta chỉ có thể nói cho ngươi như vậy thôi, nếu ngươi muốn chinh chiến Tiên giới, ta có thể theo ngươi. Ta cũng muốn nói cho ngươi, Vẫn Tinh Điện có một cao thủ bát trọng thiên rất mạnh, ta cũng chỉ có thể ép lui gã, nhưng trong vòng ngàn năm, sợ rằng không thể thắng được gã.
Người đó đến từ di tích cổ của Tiên giới - bí cảnh Tiên Ma, nghe nói người này đã biến mất vài vạn năm, nhưng giờ đã trở lại. Không chỉ vậy, ba thế lực Thiên Tôn, Tiêu Dao Cung, Vẫn Tinh Điện và các thế lực khác đều có cường giả bước ra từ bí cảnh Tiên Ma.”
“Bí cảnh Tiên Ma là chỗ nào?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Bí cảnh Tiên Ma chỉ là một cái tên gọi chung, nghe nói nó tồn tại từ khi Tiên giới ra đời, là một di tích thượng cổ, là chiến trường thời đại Tiên Ma.
Bí cảnh Tiên Ma cũng là nơi nguy hiểm nhất của Tiên giới, tài nguyên tu luyện cực kỳ phong phú, chẳng qua đã bị mấy thế lực lớn ở Tiên giới kiểm soát lối vào.
Mỗi lần mở ra sẽ có rất nhiều người đi vào, nhưng ra lại rất ít, phần lớn biến mất ở trong đó, một ít thì tử vong, còn số ít những người ra được thì tu vi thực lực tăng lên rất nhiều.
Nghe đại sư huynh của ngươi nói, sau khi ngươi đến Dị Vực giới, hình như bí cảnh Tiên Ma đã xuất hiện dị tượng, tự chủ mở ra, sau đó một vài cường giả từng biến mất ở đó đã đi ra ngoài.
Vị cao thủ đến từ Vẫn Tinh Điện là một trong số những người mạnh nhất, ngoài gã ra thì còn những người khác nữa, đều là người của mấy thế lực lớn ở Tiên giới.
Ngươi thật sự quyết định ngàn năm sau sẽ tuyên chiến với bọn họ? Ta nói thẳng, cho dù Thiên Đình Tiểu Hồng Hoang tham gia cùng nhưng cũng chưa quá 30 thông ngộ. Thông ngộ cao nhất là Thiên Đế Tang và Thái lục trọng, tuy những đại yêu mà ngươi dẫn đến không yếu, nhưng nếu cùng lúc tuyên chiến với ba thế lực Thiên Tôn, Vẫn Tinh Điện, Tiêu Dao Cung thì một ngàn năm không đủ.
Nếu cho ngươi 5000 năm để phát triển thì khả năng cao có thể đánh một trận với chúng. Nếu không ta không nghĩ ra được ngươi chiến thắng kiểu gì. Với tình hình trước mắt, chỉ một thông ngộ bát trọng thiên của Vẫn Tinh Điện đã quá đủ rồi. Chính ta cũng không chắc chắn có thể giết chết gã.
Mà ba thế lực Thiên Tôn còn đáng sợ hơn cả Vẫn Tinh Điện, chưa kể đến còn có cả Tiêu Dao Cung nữa, ngươi đã chuẩn bị được gì rồi?”
Nói xong, Hắc Liên nhìn về phía Dương Bách Xuyên, chờ hắn trả lời.
Dương Bách Xuyên nghiêm túc nghe xong, cũng biết Hắc Liên nói hoàn toàn chính xác.
Thật ra hắn cũng nghĩ tới rồi.
Một ngàn năm, nói thì dài nhưng đối với cường giả thông ngộ thì chỉ là một cái búng tay, rất ngắn. Hắc Liên nói muốn tuyên chiến thì phải chờ ít nhất 5000 năm mới có cơ hội.
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy một ngàn năm vẫn quá dài.
Hắn vô cùng áp lực, phải báo thù cho Chiêm Khánh Nhân, Hồ Tiên Nhi và tiểu hòa thượng, phải báo thù cho 7-8 vạn đệ tử Vân Môn, hắn không chờ lâu được.
Hơn nữa hắn có tự tin, một ngàn năm là quá đủ.
Dương Bách Xuyên hít sâu: “Ta đã có chuẩn bị rồi, đừng quá lo. Trong vòng ngàn năm, ngươi chỉ cần tu luyện thôi, ta nói được làm được. Ta không sao, ngươi đi đi, ta ở đây nghỉ ngơi một thời gian, sau khi rời khỏi, ngươi gọi đại sư huynh của ta đến đây một chuyến.”
“Được.”
Hắc Liên trả lời dứt khoát. Dương Bách Xuyên không nói rõ hắn lấy tự tin từ đâu, nàng cũng không hỏi thêm. Hắn đã nói nắm chắc, vậy thì nàng tin hắn.
Nói rồi, Hắc Liên rời khỏi sơn cốc.
Còn Dương Bách Xuyên nhìn bia mộ của ba người, trong đó có Liễu Phàm, tự nhủ: "Nếu có dòng sông vận mệnh thì ta sẽ tìm ra nó. Nếu ở Thần giới, ta sẽ bước lên Thần giới. Cuối cùng ta sẽ tìm thấy dòng sông vận mệnh, đưa các người trở về. Ta thề, quyết không để các người uổng mạng.
Vẫn Tinh Điện, ba thế lực Thiên Tôn, Tiêu Dao Cung, ngàn năm sau ta sẽ khiến chúng chôn cùng các người. Đừng lo cho ta. Ta tu luyện biến dị, mặt ngoài vẫn là Tiên Tôn, chưa phải thông ngộ nhất trọng, nhưng vậy thì đã sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất