“Nhân tộc, vì sao giết hải yêu của ta?” Giọng nói lạnh lùng mang theo uy áp tối cao.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười: “Bọn ngươi đáng chết.”
Hắn không hề giải thích.
“Nhân tộc, đây là biển Đại Hoàng, không phải tiên sơn của nhân tộc, các ngươi muốn chết sao ~” Cua Vương lớn giọng nói.
“Đúng thì sao? Hôm nay ta sẽ diệt sạch đám hải yêu các ngươi.” Giọng nói của Dương Bách Xuyên đầy sát ý.
“Láo xược ~”
“To gan ~”
Bạch Tuộc Vương và Hải Xà Vương nổi giận.
Lươn Điện Vương khẽ giơ tay ngăn cản ba yêu khác, ánh mắt nó lóe lên tia chớp nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên: “Các ngươi đến vì Long tộc phải không?”
“Ngươi nói xem?” Dương Bách Xuyên hừ lạnh, sát ý bộc phát.
Nhưng...
Lươn Điện Vương dường như đã nghĩ sai, nó nói tiếp: “Các ngươi có thực lực, có tư cách tiến vào biển sâu. Hải tộc chúng ta tôn trọng cường giả, nhưng ta muốn một nửa Long tộc dưới biển sâu, sinh linh trên thế gian đều biết toàn thân Long tộc là bảo vật, nhưng đây là biển Đại Hoang, là địa bàn của chúng ta. Các ngươi là kẻ ngoại lai, xét thấy các ngươi cũng có thực lực, ta có thể giao cho các ngươi một phần máu Long tộc. Đây là giới hạn tối đa chúng ta có thể cho.
Nếu không thì đánh một trận! Mặc dù trong số các ngươi có một Thông Ngộ thất trọng thiên, nhưng nếu thật sự liều chết thì tứ đại bá chủ chúng ta cũng không sợ. Thế nào, Nhân tộc? Dẫn theo đám yêu tộc trên đất liền kia theo chúng ta xông vào vực thẳm, bắt Long tộc. Hợp tác với ta, các ngươi cũng sẽ có được một phần chiến lợi phẩm.
Việc các ngươi tàn sát con dân hải tộc, ta có thể bỏ qua. Nếu không, tứ đại bá chủ và hơn ba - bốn trăm hải yêu phía sau đều là Thông Ngộ. Dù các ngươi có nhiều cao thủ, cũng không ngăn nổi số lượng đông của chúng ta...”
“Haha, hahaha...”
Dương Bách Xuyên nghe xong thì cười lạnh, cuối cùng cười như điên.
Tên khốn này lại xem hắn như kẻ đến để săn giết Long tộc.
Giờ này vẫn còn nghĩ đến việc phân chia đám Mai tỷ.
Đúng là đáng chết.
“Nhân tộc kia, ngươi cười cái gì?” Lươn Điện Vương nhíu mày.
Dương Bách Xuyên ngừng cười, hắn gằn từng câu từng chữ: “Bây giờ lão tử nói cho ngươi biết, nghe cho kỹ đây, ta muốn giết sạch đám hải yêu các ngươi.”
“Giết! Giết! Giết!...”
Dương Bách Xuyên gầm lên.
Hắn chỉ muốn xác nhận xem những hải yêu này có đang truy sát Mai tỷ hay không, theo tin tức lấy được từ bạch tuộc, hắn vẫn không tin. Dù sao thì đám Mai tỷ cũng là chân long, lũ hải yêu này lại to gan đến mức dám ăn thịt Long tộc, chúng không sợ bị trời phạt hay sao?
Bây giờ xem ra là hắn đã nghĩ sai, lá gan của lũ hải yêu này có thể lật trời.
Vậy thì đi chết đi!
...
“Ầm ầm...”
Một cuộc tàn sát thảm khốc hơn bắt đầu.
Theo phân công của Dương Bách Xuyên trước đó, mọi người đều có mục tiêu riêng.
Tử Kim công công một mình khống chế hai đại yêu. Tiểu Phượng Hoàng và ba huynh nhà họ Tạ khống chế Cua Vương. Chồn Nhỏ, Cá Chạch cộng với ba xuyên sơn giáp Tử Kim Thông Ngộ ngũ trọng thiên đỉnh phong khống chế Bạch Tuộc Vương.
Sắp xếp như vậy tuy hung hiểm nhưng có thể khống chế. Sau khi tiêu diệt sạch đám hải yêu khác thì có thể hợp sức tấn công.
Huyết Ưng, Vẹt, Miêu Ưng, và đám xuyên sơn giáp còn lại đối mặt với hơn ba bốn trăm hải yêu Thông Ngộ.
Dương Bách Xuyên cũng tham gia, hắn biết việc tiêu diệt ba – bốn trăm hải yêu không phải vấn đề lớn.
“Giết...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất