Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại.
Tạm thời không cần phải quan tâm đến tình hình chiến đấu của ba chúng nó với Vương Quan Điêu, hiện tại hắn đã mở ra Càn Khôn Nhãn, nhắm thẳng Ưng Mỏ Sắt.
Đánh thông ngộ!
Tu vi của hắn tăng lên, chả lẽ còn không đánh lại một thông ngộ nhất trong thiên?
Lần trước đại náo Dao Trì, hắn không phải đối thủ của nhị trưởng lão Dao Trì, nhưng lần này thì khác.
“Giết! Trảm!”
Kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long hợp bích, chém xuống Ưng Mỏ Sắt.
“Gào!”
Có lẽ cảm nhận được áp lực, Ưng Mỏ Sắt biến thành một con ưng khổng lồ đen nhánh cao 8-9 mét, cái mỏ nhọn hoắt.
Cánh chim vỗ vỗ tạo ra lốc xoáy, hóa giải hai kiếm của Dương Bách Xuyên.
“Gào!”
Hắc ưng thét dài, vỗ cánh, cuồng phong rít gào, một cơn gió lốc đột ngột hình thành.
Dương Bách Xuyên biến sắc, hắn cảm nhận được xung quang bị gió to phong bế lại, hắn biết đây là Phong pháp tắc.
Đây là pháp tắc thông ngộ của Ưng Mỏ Sắt.
Chớp mắt, con lốc xé rách không gian lao về phía hắn.
Lúc này hắn biết mình phải cẩn thận, nếu không sẽ chết.
“Chuyển dương.”
Hắn khởi động kính Thần Ma Âm Dương.
Ánh sáng chói mắt bùng nổ, Dương Bách Xuyên chiếu xạ về phía cơn lốc đang lao đến.
“Ầm ầm ầm…”
Dưới sự bùng nổ của lực thuần dương, cơn gió lốc biến mất.
Chưa kịp mừng thì một cơn giật mình nảy lên, cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hắn vội vàng né tránh.
“Ầm!”
“Phụt!”
Nhưng vẫn muộn một bước.
Một cơn đau xuyên tim đâm ở sau lưng.
Dương Bách Xuyên hộc máu.
Liếc nhìn về sau thấy chiếc mỏ sắc nhọn của Ưng Mỏ Sắt đang ghim vào lưng hắn, không thể trốn tránh.
Sau lưng nóng rát đau đớn, cúi đầu nhìn thấy lồng ngực bị mổ xuyên qua.
Uy lực không giảm, hắn bị Ưng Mỏ Sắt đâm xuống mặt đất.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, có lẽ đây là pháp tắc của Ưng Mỏ Sắt.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn liều mạng khởi động Càn Khôn Nội Ngoại Quyết, cũng may công pháp có tác dụng, ngăn cản pháp lực đang xói mòn, duy trì sự cân bằng trong cơ thể.
Nhưng miệng của Ưng Mỏ Sắt vẫn đâm hắn không buông.
Trong thoáng chốc, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự coi rẻ thoang qua trong mắt con súc sinh đầu bẹp có lông này.
“Nghiệt súc, tưởng tiểu gia không có thủ đoạn hả.” Dương Bách Xuyên gầm lên: “Chí Tôn Phá Thiên!”
Một chưởng đánh mạnh lên đầu Ưng Mỏ Sắt.
“Ầm!”
Lông chim bay đầy trời.
Nhưng cũng chỉ có thể mà thôi.
Hắn đã quá coi thường năng lực phòng ngực của đại yêu cấp thông ngộ.
Một đòn mạnh nhất giáng xuống đầu nhưng Ưng Mỏ Sắt chỉ rụng một ít lông chim.
“Hừ, chỉ với thực lực này của ngươi thì đòn này chỉ như cào ngứa cho bổn tọa mà thôi, biết tại sao bổn tọa lại được gọi là Ưng Mỏ Sắt không?
Ha hả, bản lĩnh của bổn tọa tập trung ở ngoài miệng, cắn nuốt tinh huyết pháp lực của ngươi, khiến ngươi xong đời chỉ là vấn đề thời gian. Xem ngươi có thể chịu được bao lâu.” Ưng Mỏ Sắt lạnh lùng nói.
“U Minh Tam Đầu Ưng, ra đây.”
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. Hắn biết mình không thể hoảng loạn, nếu không sẽ xong đời.
Thúc giục U Minh Cốt, triệu hoán U Minh Tam Đầu Ưng.
“Gào gào gào ~”
Ngay sau đó, U Munh Tam Đầu Ưng gào thét lao ra, ngào lên trên lưng của Ưng Mỏ Sắt, ba cái đầu cắn xé lưng chim của Ưng Mỏ Sắt.
“Cùng là ưng, ta muốn cho con nghiệt súc nhà ngươi xem ưng ta dưỡng thế nào.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất