“Ngông cuồng!”
“Vô tri!”
“Giết hắn!”
“...”
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời đã khiến chín cường giả của ba thế lực Thiên Tôn tức giận.
Những người đến Vân Môn xem lễ cũng thầm sợ hãi, không ngờ Dương Bách Xuyên lại dám chửi thẳng mặt người của ba thế lực Thiên Tôn.
Vân Trường Sinh nhíu mày xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Hắn gằn giọng nói: “Dù là Tiên Minh Luyện Tạo hay Vân Môn đều đã ngưng chiến với ba thế lực của các người. Đây là quy tắc do sư phụ ta và ba Thiên Tôn nhà các ngươi định ra, sau này hai bên không được chém giết lẫn nhau, chẳng lẽ hôm nay các người muốn nuốt lời?”
Trong suy nghĩ của Vân Trường Sinh, hôm nay không thể có xung đột, thứ nhất, hôm nay là lễ thành lập của Vân Môn, mà những người này đều là cường giả thông ngộ.
Vân Môn có cây liễu già và chim Thần Ma trấn giữ, nhưng không biết bọn họ có thể ngăn cản được bao nhiêu cường giả thông ngộ.
Hắn không biết rõ thực lực của cây liễu già và chim Thần Ma, nhỡ thật sự đánh nhau thì lễ thành lập hôm nay coi như xong, sau này sẽ trở thành trò cười của toàn Tiên giới.
Cơn tức này rất nghẹn khuất, nhưng phải nhịn.
Vân Trường Sinh định nói đạo lý.
Có thể nhịn thì cố nhịn, qua hôm này là ổn rồi.
Nhưng đáp lại hắn là một trận cười điên cuồng.
Vu Hoàng âm hiểm hỏi: “Vân Trường Sinh, ngươi cho rằng bước lên Đăng Thiên Lộ thì còn có thể trở về sao?”
Vân Trường Sinh: “Ngươi…”
“Đại sư huynh.” Dương Bách Xuyên ngắt lời: “Mục đích hôm nay của họ là gây chuyện, cho dù cầu xin cũng vô dụng. Đối phó với đám khốn này thì cách tốt nhất là giết!”
“Ha ha ha.”
“Giết?”
“Chỉ dựa vào một Tiên Tôn cỏn con nhà ngươi?”
“Được, hôm nay ta sẽ đạp lên Vân Môn, xem ngươi làm gì được.”
Trên thực tế thì chín cường giả của ba thế lực Thiên Tôn vẫn còn cách Vân Môn 2-30 mét.
Dứt lời, bọn họ chậm rãi đạp không bước đến, cố ý muốn sỉ nhục Vân Môn.
Sắc mặt Vân Trường Sinh tái mét lại, hắn biết tiểu sư đệ nói không sai.
Hắn cắn răng, chuẩn bị liều mạng.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Đại sư huynh, cấp bậc của họ là gì?”
“Vu Hoàng cầm đầu, thông ngộ tứ trọng thiên, mấy ngày trước bị cây liễu tiêu diệt nguyên thần pháp tướng, xem đã rớt một bậc. Những người còn lại cũng đều là tứ trọng thiên, e rằng chúng ta không cản được.” Vân Trường Sinh nói.
Hai ba người đến thì có lẽ cây liễu già và chim Thần Ma có thể đối phó được, nhưng chín thông ngộ tứ trọng thiên đến thì khó nói.
Đúng lúc này, một tiếng cười càn rỡ vang lên.
“Ha ha ha, vài vị đạo hữu từ từ, chờ bổn tọa gia nhập cho vui.”
“Vẫn Tinh Điện Tổ Thiên Long.” Vân Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi, lân trước thua dưới tay Thiên Cơ sư nương, lần này lại dám đến.
Tổ Thiên Long dẫn theo chín người, tất cả đều mặc khôi giáp.
Vân Trường Sinh biến sắc: “Tổ Thiên Long là thông ngộ tam trọng, chín người phía sau ông ta, bốn người nhị trọng, năm người nhất trọng.”
“Sư huynh đừng lo, có thể đối phó được.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh nói.
Vừa rồi hắn truyền âm hỏi Qụa Đen: “Qụa Đen, có giết được không?”
Quạ Đen chỉ đáp vỏn vẹn một câu: “Đều là con kiến.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên tự tin hơn rất nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất