Vu Hoàng gào thét trong đau đớn, mỗi một chiếc lá là một lưỡi dao, ba nghìn lưỡi dao chậm rãi hành hình Vu Hoàng.
Đúng lúc này, giọng cây liễu già lại vang lên: “Ôi ~ Tiếng kêu tuyệt vời làm sao ~ Haha, chỉ là một Thông Ngộ kiến hôi cũng dám đe dọa tỷ tỷ, Tam Đại Thiên Tôn? Chỉ là rác rưởi! Nếu mấy lão già kia không lên Đăng Thiên Lộ thì tỷ còn nể chút mặt mũi, còn các ngươi...
Hay ngươi dẫn thế lực của Tam Đại Thiên Tôn tới đây đi, tỷ sẽ ở Vân Môn chờ, tới đây tỷ tỷ nhất định sẽ tiếp đãi tử tế. Đúng lúc tỷ đang buồn chán, tiểu tử thối Dương Bách Xuyên cũng chẳng chịu tới nói chuyện với ta, chán quá đi~”
Giọng điệu đầy oán hận, nhưng khi nói với Vu Hoàng lại như đang nói với không khí. Cái gì mà Tam Đại Thiên Tôn? Trong mắt nàng thì bọn họ chẳng là cái thá gì.
“A...Bản tọa thề, một ngày nào đó ta nhất định sẽ nhổ cỏ Vân Môn...A ~” Tiếng hét của Vu Hoàng bỗng nhiên dừng hẳn.
Mảnh cuối cùng của Pháp Tướng tiêu tán.
“Mẹ nhà ngươi, có phải tiểu gia hành hình ngươi đâu, sao còn định nhớ thương ta nữa...” Dương Bách Xuyên nghe thấy câu nói cuối cùng của Vu Hoàng trước khi biến mất, hắn không nhịn được chửi ầm lên, rõ ràng Vu Hoàng đã tính món nợ này lên đầu hắn, bây giờ hắn chính là môn chủ Vân Môn.
“Haha, Vân đệ đệ, được rồi, tỷ tỷ giúp ngươi giải quyết rắc rối nhỏ rồi, sau này nhớ thường xuyên tới chỗ tỷ nói chuyện nhé, hahaha...”
Giọng nói của cây liễu già tan dần, lá liễu cũng dần biến mất.
“Lão biến thái, ta còn lâu mới đi ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.
Mọi thứ khôi phục lại như ban đầu.
Nhìn bảy mươi lão Tiên Tôn vẫn đang phong tỏa điện Trưởng Lão, Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Chư vị trưởng lão hãy trở về điện của mình. Sắp tới lễ thành lập Vân Môn, mấy ngày này cực khổ cho các vị, tiếp tục duy trì trật tự trong, ngoài Vân Môn ~”
“Tuân lệnh môn chủ! Chúng ta nguyện vì dốc hết sức lực vì Vân Môn ~”
Bảy mươi lão tiên tôn đồng thanh đáp lời, cung kính hành lễ.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, phất tay ra hiệu giải tán. Sau sự xuất hiện của cây liễu già ngày hôm nay, hắn biết những lão liên tôn này sẽ không dám cậy già lên mặt nữa, trong lòng cũng xác định, quyết tâm cùng Vân Môn đồng cam cộng khổ.
Dù thủ đoạn của cây liễu già hôm nay quả thực biến thái, nhưng hiệu quả lại cực tốt, răn đe thành công đám lão tiên tôn này.
Dương Bách Xuyên đương nhiên vui vẻ.
“Sư đệ, Tuyết Miêu đã bắt được cháu trai của Lôi Hâm — Lôi Vũ Kiệt, đệ định xử lý thế nào?” Tinh Thần Tử bước tới hỏi.
“Nhị sư huynh là điện chủ điện Hình Phạt, việc này huynh quyết định là được. Nhưng đệ đề nghị nên xử lý trước mặt toàn thể đệ tử Vân Môn, để răn đe, cho mọi người thấy hậu quả của việc làm tổn hại tới lợi ích Vân Môn, phản bội tông môn là không thể tha thứ.” Dương Bách Xuyên nói.
“Được, ta hiểu rồi. Vậy ta đi trước.” Tinh Thần Tử nói xong rồi lập tức rời đi.
Lúc này, Đại sư huynh Vân Trường Sinh lại trầm mặt nói: “Sư đệ, tìm một chỗ nói chuyện đi ~”
Dương Bách Xuyên biết Đại sư huynh có điều muốn nói, hắn gật đầu: “Được, chúng ta đến đại điện Vân Môn, đệ cũng có chuyện muốn bàn với sư huynh.”
“Phụt ~!”
Ở một nơi nào đó trên Cửu Trọng Thiên.
Vu Hoàng mặc long bào tím đột nhiên phun một ngụm máu lớn.
Đây là bản tôn chân thân của hắn.
Nguyên thần pháp tướng bị cây liễu già dùng ba ngàn lá liễu chém nát, bản tôn bị thương tổn là điều đương nhiên.
“Khụ khụ... Vân Môn... các ngươi chờ đấy... khụ khụ...”
Vu Hoàng nghiến răng nghiến lợi ho khan, ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, khiếp sợ, tức giận ~
Lần này, hắn thậm chí còn chưa thấy mặt đối phương đã bị hành hình, mọi cơn giận đều trút lên đầu Vân Môn, dù sao thì hắn chỉ biết kẻ đó là người của Vân Môn...
...
Tổng điện Vân Môn.
“Sư đệ, từ nay về sau sợ là chúng ta sẽ phải đối mặt với thế lực của Tam Đại Thiên Tôn.” Vân Trường Sinh nói với vẻ lo lắng.
“Sư huynh đang lo lắng về Vu Hoàng?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Đúng vậy. Lời Vu Hoàng nói hôm nay không phải là hù dọa. Ba thế lực Thiên Tôn Tiên Giới liên minh với nhau, lần này Vu Hoàng chịu thiệt, sau này chắc chắn tam đại thế lực sẽ liên thủ nhắm vào Vân Môn. Mọi việc đều phải cẩn thận.” Vân Trường Sinh thở dài.
“Được, không cần phải lo lắng tổng bộ Vân Môn. Có cây liễu già ở đó, bọn họ không làm gì được.” Hôm nay, Dương Bách Xuyên đã nhận thức được thực lực của cây liễu già, mặc dù vẫn không biết là cấp bậc gì, nhưng chắc chắn đủ súc tọa trấn Vân Môn.
“Đúng vậy, lão Liễu tiền bối quả thực cường đại. Tông môn thì không lo, nhưng đệ tử Vân Môn không thể mãi ở trong mà không ra ngoài. Ta lo nhất là an nguy của đệ tử khi ra ngoài. Có lẽ đệ chưa hiểu rõ về thế lực của Tam Đại Thiên Tôn. Thế lực nào cũng mạnh...
Ba thế lực hợp sức đủ để chống lại bất kỳ thế lực nào ở Tiên Giới. Nếu không thì sao người ta lại nói tam đại Thiên Tôn là chúa tể của Tiên giới.
Thực tế, sau khi Luyện Chế Tiên Minh thành lập, dưới sự lãnh đạo của ba sư nương, chúng ta đã đối đầu với Tam Đại Thiên Tôn hơn vạn năm, nhưng chưa chiếm được ưu thế. Là người trong cuộc, ta hiểu rất rõ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất