Đại sư huynh là cường giả thông ngộ nhất trọng thiên, lúc này đối mặt với nguyên thần pháp tướng của Vu Hoàng cũng không khỏi lo lắng.
Lúc này, cổ kiếm sau lưng nhị sư huynh cũng ra khỏi vỏ, sắc mặt đanh lại, bước đến, ba sư huynh đệ đối mặt với Vu Hoàng.
“Hừ, ba đệ tử của Vân Thiên Tà, đúng là rất oai phong. Bổn tọa còn định đợi thêm mấy ngày mới xuất hiện, nhưng Lôi Hâm quá vô dụng. Cũng được, hôm hay bổn tọa sẽ đích thân tiêu diệt các ngươi, Vân Thiên Tà không ở, Thiên Cơ cũng đi Đăng Thiên Lộ, Nữ Võ Thần và vị công chúa kia cũng đang bế quan, bổn tọa muốn xem xem hôm nay ai có thể cứu được các ngươi, ha ha ha. Nhưng… Nếu các ngươi quỳ xuống xin tha, có lẽ bổn tọa sẽ cho các ngươi chết toàn thây.”
“Qùy cái cứt, CMN còn không phải là thông ngộ ngũ trọng thiên thôi sao? Khoe cái rắm gì, sao lúc Thiên Cơ sư nương còn ở, ngươi không đánh đến đây? Nơi này là địa bàn của ta, hôm nay ngươi dám đến thì đừng có trốn, ta sẽ cho ngươi một bài học.”
Dương Bách Xuyên chửi ầm lên.
Sau đó hét lớn: “Liễu tỷ tỷ, chúng ta bị người ta tìm đến nhà bắt nạt, giờ không ra tay còn chờ khi nào?”
“Nhãi ranh, tìm chết…” Vu Hoàng tức run người, ngày thường hắn ta luôn được mọi người kính ngưỡng, chưa từng có kẻ nào dám hỗn láo như thế với mình cả.
“Chết đi!”
Vu Hoàng nhấc tay, kim quang sáng chói, trời đất biến sắc.
“Ha ha…”
Đúng lúc này, một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Là âm thanh của nữ nhân.
Vân Trường Sinh và Tinh Thần Tử đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ biết đây là cây liễu già.
Bọn họ cũng không biết cây liễu già mạnh đến mức nào, trước kia sư phụ từng dặn dò bọn họ một câu: Chọc Diêm Vương cũng đừng đi chọc cây liễu già biến thái kia.
Tức là cây liễu già rất mạnh.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, lý do hắn bình tĩnh là vì Vân Môn có cây liễu già bảo vệ.
“Chạy đến nhà lão nương ra oai? Không đánh chết ngươi mới là lạ.”
Một giọng nói vang vọng phía chân trời.
Vu Hoàng đang định ra tay đập chết ba người Dương Bách Xuyên, thấy vậy thì biến sắc, hét lớn: “Ai? Cút ra đây.”
“Ha ha, ngươi xong đời, dám ra lệnh bảo tên biến thái kia cút ra đây.” Ngoài Dương Bách Xuyên tỏ ra bình tĩnh, người bình tĩnh thứ hai là Tinh Thần Tử. Hắn cũng coi như quen biết cây liễu già, hiểu chút về nàng ta, lúc nghe thấy Vu Hàng mắng cây liễu già, Tinh Thần Tử không nhịn được bật cười.
“Ha ha, đại sư huynh, huynh thả lỏng đi, huynh không nghe thấy cây liễu già rất bình tĩnh sao? Chứng tỏ Vu Hoàng chẳng là cái thá gì cả, chúng ta đứng xem diễn thôi.” Dương Bách Xuyên cũng mỉm cười, trực giác của hắn mách bảo hôm nay cây liễu già có thể ngược chết nguyên thần pháp tướng của Vu Hoàng.
Ba người đang nói chuyện thì Vu Hoàng chợt hét lên.
“A!”
Dương Bách Xuyên vội nhìn, thấy trên mặt Vu Hoàng xuất hiện vết máu chảy dài, như thể bị thứ gì đó cắt vỡ.
Tuy nguyên thần pháp tướng không phải chân thân, không để lại dấu vết nhưng cũng sẽ đau. Pháp tướng do nguyên thần ngưng tụ lại, sau khi bị thương sẽ cực kỳ đau đớn.
“Khép cái mồm thối của ngươi lại, tỷ tỷ cho ngươi một cơ hội quỳ xuống xin tha, nếu không tỷ tỷ rất vui lòng tìm ngươi giải sầu. Nguyên thần thông ngộ ngũ trọng thiên của ngươi cũng thú vị đấy, đủ để tỷ tỷ chơi một đợt, ha ha ha…”
Tiếng cười thấm người dần tắt, vô số lá liễu bảy màu đột ngột xuất hiện bay vây Vu Hoàng.
Lá cây liễu phát ra ánh sáng bảy màu nhìn rất đẹp, nhưng đối với Vu Hoàng không khác gì bùa đòi mạng, trong mắt hắn ta tràn ngập sự sợ hãi.
“Ngươi… Ngươi là thần thánh phương nào?” Vu Hoàng lắp bắp hoảng sợ.
Dương Bách Xuyên sung sướng, hắn không ngờ bản thể của cây liễu già còn chưa xuất hiện, chỉ mới vài cái lá liễu thôi đã dọa Vu Hoàng phải nói lắp rồi.
“Quan tâm cái đấy làm gì, quỳ xuống!” Cây liễu già ra lệnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất