Khi hắn nói lời cảm tạ, ưng ba đầu vẫn không có động tĩnh, thậm chí còn không ngoảnh lại.
Dương Bách Xuyên bật cười, hắn vung tay, ưng ba đầu hóa thành một luồng khí xám rồi bay vào U Minh Cốt, khi chiến đấu chỉ cần một ý niệm là có thể triệu hồi.
Với hắn mà nói, sinh vật U Minh thật ra đều là hàng tiêu khiển, khi bị giết trong trận chiến, chúng sẽ tan biến, lần sau hắn lại có thể thông qua U Minh Cốt để triệu hồi một sinh vật U Minh khác.
Nhưng hắn thật sự xem trọng con ưng ba đầu này, bởi vì nó đã lập được công lớn, trong lòng nghĩ sau này nếu có thể thì hắn sẽ cố gắng bảo toàn nó.
“Đi thôi, về Vân Môn...”
Dương Bách Xuyên vung tay, Cá Chạch hóa thành thú cưỡi, cả đoàn leo lên rồi trở về.
...
“Cuối cùng cũng ra rồi~”
Đường về vẫn là đường cũ, bọn họ đi ra từ lối vào giống hình con mắt kia.
Dương Bách Xuyên thở phào một hơi.
Bảo Cá Chạch tăng tốc.
Một ngày sau, cuối cùng cũng tới được vùng trời Vân Môn.
Tính toán thời gian, còn chưa đầy mười ngày nữa là đến lễ thành lập Vân Môn.
Đang lơ lửng trên không trung, Dương Bách Xuyên mở to mắt, hắn thấy bên ngoài đại trận Vân Môn, nhìn đâu cũng thấy người...
Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên giật mình, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Vân Môn đang bị bao vây tấn công.
Hắn vội vàng bảo Cá Chạch bay xuống.
Khi đến mặt đất, Dương Bách Xuyên lại sững sờ, không đúng~
Bên tai nghe thấy đủ loại tiếng ồn ào, lúc này hắn cảm giác như đang bước vào một khu chợ lớn ở Trái Đất.
“Lại đây xem nào, tiên đan thượng hạng chỉ còn duy nhất một bình...”
“Nhân sâm ba ngàn năm, chỉ một trăm tiên thạch hạ phẩm...”
“Chiến giáp Liệt Dương do đại sư luyện khí chế tác, chỉ có một bộ, đi qua xin đừng bỏ lỡ...”
...
“Cá Chạch, chúng ta có nhầm đường không?” Dương Bách Xuyên nhìn dòng người qua lại, đủ loại sạp hàng, thậm chí còn có cả những cửa hàng được xây dựng tạm thời, giống hệt một khu chợ siêu lớn, hắn không nhịn được hỏi Cá Chạch.
Cá Chạch đáp: “Chủ nhân, ta đâu có nhầm, đúng là bên ngoài Vân Môn mà, ngài xem trên trời vẫn còn vân lôi độc nhất vô nhị kìa, không sai được đâu~”
“Chuyện gì xảy ra vậy...?” Dương Bách Xuyên mắt tròn mắt dẹt.
Hắn còn tưởng Vân Môn bị bao vây tấn công.
Không ngờ bên ngoài sơn môn lại xuất hiện một khu chợ lớn, lúc nãy nhìn từ trên cao, ít nhất cũng có mấy chục vạn người.
Những tiên nhân này rõ ràng đã họp thành một khu chợ tự do.
Mặc dù có hơi mông lung nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn, chỉ cần không phải có người tấn công Vân Môn là được.
Lúc này, nhìn đám người đông đúc, nghe tiếng rao hàng ồn ào, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra.
Những người này đến để xem lễ thành lập Vân Môn.
Tất nhiên, điều này cũng chứng minh sự kiện thành lập Vân Môn đã gây chấn động cả Tiên giới. Lý do vì sao họ không vào trong, rõ ràng là không đủ tư cách hoặc là quá đông người, đại sư huynh không cho vào.
Chỉ riêng bên ngoài sơn môn Vân Môn đã có mười vạn tiên nhân.
Hắn có thể tưởng tượng lễ thành lập Vân Môn lần này sẽ có bao nhiêu người tham dự?
Tu vi của những tiên nhân này không đồng đều, hắn nhìn qua một lượt, Thiên Tiên, Chân Tiên đến Tiên Vương, Tiên Đế đều có, Tiên Tôn thì không thấy, dù là Tiên Vương hay Tiên Đế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số đều là tiên nhân tầng trung và thấp.
Dương Bách Xuyên không ngờ cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt như vậy lại xuất hiện bên ngoài Vân Môn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất