Khi Lam Tâm mở mắt, Dương Bách Xuyên thấy ánh mắt nàng giống hệt với Thiên Cơ sư nương năm đó, hắn nhìn thấy tinh hà rực rỡ trong đôi mắt ấy.
Dương Bách Xuyên suýt nữa thất thần.
May là chỉ một lát sau, đôi mắt nàng trở lại bình thường.
“Nàng chắc chắn là một cường giả!”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Dương Bách Xuyên.
Hắn không hề cảm thụ hay phát hiện ra bất kỳ khí tức pháp lực nào từ trên người Lam Tâm, nàng giống như một người bình thường. Nhưng càng bình thường thì càng chứng tỏ nàng không tầm thường.
Lam Tâm đứng dậy, ánh mắt hướng thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên lập tức hoàn hồn, hắn vội vàng cúi đầu hành lễ: “Dương Bách Xuyên bái kiến Lam Tâm tiền bối! Năm xưa ở hạ giới có duyên đạt được thần thông truyền thừa của tiền bối, vãn bối vẫn luôn mong có cơ hội cảm tạ, hôm nay xem như được thỏa lòng mong muốn, đa tạ tiền bối.”
“Ngươi không cần đa lễ, mọi thứ đều có số mệnh của nó. Đạt được nó là do cơ duyên vận may của ngươi, hơn nữa ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, sợ là Phong Tiên và Lục Nhĩ cũng sẽ không trở về Tiên giới sớm như vậy. Đứng dậy đi, lại đây ngồi ~”
Giọng nói của Lam Tâm rất dịu dàng, mang theo sự thoát tục không dính khói lửa bụi trần, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận, trên người nàng mang lại một cảm giác khiến người ta muốn đến gần.
Trên Tiên giới, hắn từng gặp rất nhiều tiên nhân, tiên tử, nhưng lúc này, hắn cảm thấy Lam Tâm mới thực sự giống một vị tiên.
Siêu nhiên, thoát tục.
Lam Tâm vừa nói vừa phất tay, một bộ bàn ghế xuất hiện trong đại sảnh, trên bàn bày đầy các loại tiên quả, rượu mật ong, thậm chí còn có tinh thể mật ong, phẩm chất còn tốt hơn cả những thứ hắn từng thấy ở Lam Tâm Hoa Viên dưới hạ giới.
“Ực~”
Lúc này, một âm thanh phá hủy bầu không khí vang lên, rõ ràng là tiếng nuốt nước bọt.
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu đã thấy Nhóc Con Phi Hùng đang nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào rượu mật ong và tinh thể mật ong trên bàn.
Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn trừng mắt, nhỏ giọng mắng Nhóc Con: “Đúng là không có tiền đồ.”
Nhóc Con bị mắng thì rụt cổ lại nhưng vẫn không rời mắt khỏi những thứ trên bàn.
“Nhìn gì nữa? Đi vấn an Lam Tâm tiền bối đi! Nàng còn là ân nhân khai linh cho ngươi đấy!” Dương Bách Xuyên mắng.
Lúc này, Nhóc Con mới không đành lòng rời mắt, nó bước lên quỳ xuống trước mặt Lam Tâm, dùng giọng nói của trẻ con lớn tiếng nói: “Địa tinh lâm bên ven hồ Hoa Hải, Phi Hùng bái kiến tôn sư, cảm tạ tôn sư đã khai linh.”
Vừa nói, Nhóc Con vừa dập đầu ba cái.
Trong lòng Dương Bách Xuyên trong thầm khen ngợi Phi Hùng, Nhóc Con này quả nhiên là tinh quái, mở miệng đã gọi người ta là tôn sư, dập đầu nhanh như vậy, rõ ràng là muốn bái sư ~
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu có thể bái một cường giả như Lam Tâm làm sư phụ, ai mà không muốn?
Vậy nên hắn đánh giá rất cao Nhóc Con - Phi Hùng. Người ta nói gấu thường ngu đần, nhưng nhìn thằng nhóc này mà xem, một con gấu yêu không có chút gì liên quan đến đần độn.
Rất tinh ranh!
Dương Bách Xuyên lén nhìn Lam Tâm, hắn phát hiện trên khuôn mặt bình thản của nàng lộ ra ý cười, Lam Tâm phất tay áo đỡ Phì Hùng đứng dậy.
Nàng nói: “Tuy ngươi là gấu nhưng lại rất thông minh, năm đó ta chỉ tiện tay khai linh, đó là vận may của bản thân ngươi. Ngươi cũng không cần bái sư, coi như nhân quả mấy vạn năm làm láng giềng của ta. Ta không có ý định nhận đồ đệ, ngươi không cần để tâm.”
Nói xong, Lam Tâm như nhìn thấu suy nghĩ của Phi Hùng, nàng khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi chuẩn bị ra khỏi Tiểu Hồng Hoang rồi? Vậy cũng tốt, cứ mãi ở đây thì sẽ không tiến bộ được. Bây giờ trói buộc Thiên Đạo đã mở, con đường tu luyện chân chính vừa mới bắt đầu.
Sau này ở Tiên giới, phúc họa khó lường, không có thực lực thì ngươi sẽ không thể tự bảo vệ mình. Cuối cùng vẫn nên tìm một cây đại thụ để nương tựa, cũng cần tiếp tục nỗ lực tu luyện. Ra ngoài cũng tốt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ làm người hay làm yêu đều phải quang minh chính đại, không được hành sự mờ ám, nếu không, ngươi sẽ không thể đạt đại đạo.
Muốn ăn gì thì ăn đi, mang một phần cho bạn của ngươi, không đủ thì chỗ ta vẫn còn...”
Lúc này, giọng nói của Lam Tâm với Phi Hùng giống như một trưởng bối từ ái, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
Dương Bách Xuyên cũng nhận ra, rất nhiều năm qua, Lam Tâm vẫn luôn âm thầm quan tâm đến Nhóc Con, nàng chỉ không ra mặt mà thôi.
Hoặc nói cách khác, suốt bao nhiêu năm qua, Nhóc Con Phi Hùng luôn nhận được sự che chở của Lam Tâm. Nơi đây dù là Tiểu Hồng Hoang, nhưng cũng là thế giới của các dị thú, nếu không có Lam Tâm bảo hộ, có lẽ nhóc con đã chết được mấy vạn lần rồi.
Dương Bách Xuyên biết rõ, dù Lam Tâm Tiên Vương có từ chối Phi Hùng bái sư nhưng lời nói của nàng vẫn đầy sự quan tâm.
Hơn nữa, nghe ý của Lam Tâm, dường như nàng sớm biết hắn đã thu phục Phi Hùng, trở thành chủ nhân của nó, nàng chỉ không nói ra mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất