Được rồi, giờ ngươi đi theo Xuyên đệ đệ của ta cũng coi như một lần tạo hóa của ngươi, lát nữa tỷ tỷ khao ngươi một bữa.” Ong Tiên cười nói.  

 

Hai mắt Phi Hùng sáng rực, đồng thời cũng tỏ ra hơi xấu hổ. Đúng là mấy ngàn năm qua, nó chưa bao giờ thẳng thắn đến hỏi xin mật ong của vị tỷ tỷ này, lần nào cũng trộm cướp.  

 

Lần này Ong Tiên rộng lượng cho nó ăn no nên, nó lại cảm thấy thẹn thùng.  

 

Nghĩ ngợi một lúc, nó nghiêm túc hành lễ với Ong Tiên: “Cảm ơn tỷ tỷ rộng lượng, trước kia do ta không hiểu chuyện, mong tỷ tỷ tha lỗi.”  

 

“Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Lam Tâm tỷ tỷ đi, nàng mới là người mà ngươi nên cảm ơn. Nếu ban đầu Lam Tâm tỷ tỷ không ngăn cản thì ta đã cho ngươi một bài học rồi.” Ong Tiên cười mắng.  

 

“Ta… Ta hơi sợ nàng.” Nhóc con lí nhí nói.  

 

Dương Bách Xuyên đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người thì tỏ ra kích động, quả nhiên hắn đoán không sai, Lam Tiên Tiên Vương ở chỗ này. Quả nhiên người lợi hại hơn trong miệng Phi Hùng chính là Lam Tâm Tiên Vương.  

 

Nhiều năm trôi qua, Lam Tâm Tiên Vương đã không còn là Tiên Vương nữa.  

 

Hắn cũng muốn bái kiến nàng ấy một lần.  

 

Ong Tiên cười mắng: “Cái con gấu béo nhà ngươi, đúng là ngu ngốc mà, nghĩ xem tại sao ngươi lại khai linh trí tu luyện được?”  

 

Dương Bách Xuyên buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ chính Lam Tâm Tiên Vương đã điểm hóa cho nhóc con?”  

 

Ong Tiên: “Xuyên đệ đệ thông minh, Lam Tâm tỷ tỷ đã ẩn cư nơi này tu đạo từ rất lâu rồi, chắc cũng khoảng hơn 8 vạn năm trước, có một ngày một con gấu vô tình xông vào đạo tràng tu luyện của tỷ tỷ, vì vậy tỷ ấy đã ra tay điểm hoa, từ đó mới có nhóc gấu béo này.”  

 

“A ~” Nhóc con Phi Hùng ngạc nhiên há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Ta nhớ ra rồi, sau khi thông linh ta ngây thơ mờ mịt, nhưng trong ký ức sâu thẳm, đúng là có một người từng xuất hiện, thì ra chính là vị tỷ tỷ lợi hại kia.”  

 

“Chứ không ngươi nghĩ sao, ở nơi như Tiểu Hồng Hoang này, ngươi còn có vị hàng xóm thứ hai nào à?” Ong Tiên cười nói.  

 

Lúc này Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Cửu Nhi tỷ tỷ, ta muốn bái kiến Lam Tâm Tiên Vương. Năm đó ở hạ giới đạt được thần thông Phương Thốn Càn Khôn của nàng, đó là một phần ân đức, nếu hôm nay gặp được, ta nên đến chào hỏi mới đúng, cũng coi như hoàn thành một phần nhân quả trong lòng.”  

 

“Đi thôi, theo ta, chúng ta cũng ôn lại chuyện cũ luôn. Nhưng Lam Tâm tỷ tỷ đang tĩnh tu, nàng có gặp đệ hay không thì phải xem cơ duyên. Nói ra thì cũng hơn ngàn năm rồi ta chưa gặp nàng, nàng vẫn luôn ở trong sơn cốc tìm hiểu  

 

đại đạo…”  

 

Ong Tiên vừa nói vừa dẫn ba người Dương Bách Xuyên đi vào sâu trong sơn cốc.  

 

Trên đường đi hai người ôn chuyện với nhau, thật ra chủ yếu là Ong Tiên nghe Dương Bách Xuyên kể lại hành trình của mình, chứ hành trình của nàng ta thì không có gì để kể cả. Sau khi tìm được Lam Tâm Tiên Vương, nàng ta vẫn luôn ở chỗ này tu luyện, chưa từng đi ra ngoài.  

 

Dương Bách Xuyên kể tóm tắt lại quá trình sau khi phi thăng lên Tiên giới, kể đến đoạn hắn sắp thành lập Vân Môn ở Tiên Vực Hỗn Loạn, lần này đến Tiểu Hồng Hoang để tìm kiếm Hắc Liên.  

 

Người nào đó cũng nghĩ thầm nếu đã gặp được Ong Tiên và Lam Tâm Tiên Vương, thì hắn có nên mời các nàng rời núi gia nhập Vân Môn không.  

 

Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì nuốt lại vào trong.  

 

Bởi vì theo lời của Ong Tiên, tu vi cảnh giới của Lam Tâm Tiên Vương đã là thông ngộ, còn là thông ngộ cấp cao, muốn mời cường giả như này gia nhập Vân Môn, sợ là hơi viển vông.  

 

Cho nên hắn nén suy nghĩ này lại, chỉ nghĩ có thể đến chào hỏi Lam Tâm Tiên Vương là được rồi.  

 

“Xuyên Tử, đến rồi.”  

 

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ miên man thì Ong Tiên chợt lên tiếng.  

 

Hắn ngẩng đầu, đập vào mắt là một căn nhà tranh cùng một mảnh sân nhỏ xây cạnh một hồ nước lạnh.  

eyJpdiI6IkZZcWh2UmFmZ1haM015TkJ2U09PeUE9PSIsInZhbHVlIjoiZVpRdWRaNGFYdnh5TmNQNWVzVERvdlVKMnRCb2ZnRlpraG4zWWNFc0dsOXRGVzltSzFjbzBLblZlMUtyMTBDcSIsIm1hYyI6IjZjZjY1NWYxMWMyODIwOGU0OTg5MjQxNGEyZjMzOWQzNGYwNzAzNDUzZTY0OWU1NTk0MjUxMTcyZWY5YmE2NWMifQ==
eyJpdiI6IkE2SVFiUjNmMmdMaHRhQ2RcL1VyczhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZROE5kcXVtcHBoTVc3d1Q2WDBDbXFGQjMxeEN4WFZFakQ1MjBwYlN0dFpHcUkwdUs1OVZYYVhRRk5FZnZ4TGdPYUZCV2xtUFRySUJvMUJXUTRSa0dFYUJhS1d1eDhkVlArOFJZVW1PTHVNK1ZJY1wvemx4aEZoek5tNEpjTUdrZVFtZnBQNTBMK21GOENsbGtlclBmazRFN1VzYkUrNjhmajVtNmpPdUJxXC9SOWpLMTBYdjlmXC96cHZnWThMZ1FZeTZoYU5Eek9xN3JqWThLTTNpVTdFRXc9PSIsIm1hYyI6IjgyYzlkNTBmZjU2ZmUzYjJiNWQ3ZTUyYzVlZjgyYzE2NzZlMzg0YTNiYmYyMzc5ZTkzMzBjMWU4ZTA0ZDcyNzMifQ==

Trong lòng hắn có chút chờ mong.

Ads
';
Advertisement
x