Vân Phi Dương hiểu rõ.
Hắn cười nói:
- Khó trách Đế Quân Thiên khách khí với nàng như vậy, nguyên lai thân phận không đơn giản.
Sư tôn là Thời Không Thần, sư huynh là Thời Gian Thần và Không Gian Thần.
Quả thật là COCC lớn muốn nổ tung a!
"A."
Liễu Nhu nói:
- Quên nói cho chàng biết, Tuế Nguyệt Thần cũng là sư tôn của ta.
Dát.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Tuế Nguyệt Thần đồng dạng như Thời Không Thần, một viễn cổ đại thần rất nổi danh!
- Lợi hại!
Vân Phi Dương giơ ngón cái, nói:
- Không nghĩ tới, hậu trường của nàng cứng như vậy!
Liễu Nhu cười nói:
- Những sư tôn này của ta đã rời khỏi Thần Giới thật lâu du lịch trong hạo hãn vũ trụ, có lẽ có một ngày sẽ xuất hiện.
- Cho nên…
Nàng cười nói:
- Về sau đối với ta không tốt, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho chàng.
" "
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Nguyên lai, nữ nhân này nói lai lịch của mình ra vì muốn chấn nhiếp mình.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương ôm nàng từ phía sau, gối đầu lên vai thơm, nói:
- Ta sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Liễu Nhu xoay người, dán trong ngực hắn, nói khẽ:
- Ta sẽ tận hết khả năng phụ tá chàng hoàn thành sứ mệnh tái tạo Thần Giới.
- Không cần.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói:
- Nhiệm vụ của nàng chỉ là giúp ta nối dõi tông đường.
"Phốc phốc."
Liễu Nhu cười nói:
- Vân đại chiến Thần, chàng chí ít cũng đã một vạn ba ngàn năm tuổi rồi, muốn hài tử, chỉ sợ khó như lên trời.
- Chưa hẳn.
Vân Phi Dương cười nói:
- Có lẽ, vận khí tốt, sẽ có thể để nàng mang thai.
- Nghĩ hay lắm.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương cúi đầu hôn, tay phải nhẹ nhàng búng một cái, váy trắng thanh nhã tróc ra hiển lộ dáng người uyển chuyển.
Đại thủ nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mềm, cuối cùng đứng ở sơn phong cao ngất.
"Ngô"
Liễu Nhu như bị điện giật, thân thể mềm mại run lên, nhẹ giọng rên rỉ.
Hai người giằng co cùng một chỗ trong đại trận trăm dặm không ngừng uẩn dục thuần nguyên lực!
Vân Phi Dương ở Phi Dương đại lục bốn ngày, bởi vì muốn tham gia thi đấu thiên tài, cho nên tâm tư vẫn phải đặt ở Tiểu Thần Giới.
Huống hồ.
Bên ngoài có bà cô nhỏ, nếu để cho nàng phát hiện, mình không ở trong phòng, khẳng định sẽ không may.
Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý.
Vừa mới về đến phòng trọ, cửa phòng đã bị Trầm Tiểu Vũ đá văng, lạnh lùng nói:
- Ngủ đủ chưa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất