Khóe miệng Yến Sơn Tuyết giật một cái.
Tên này trâu bò nha, dám nói tục khi đối mặt với Đan Tông mà tất cả nhất lưu thế lực đều kiêng kị.
Mấy tên võ giả tức giận.
Hận không thể xuất thủ đem hung hăng ngược gia hỏa phách lối này một hồi.
Lê trưởng lão nói:
- Người trẻ tuổi, lão hủ cũng không có ác ý, chỉ muốn biết ngươi bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan do ai luyện chế.
Vân Phi Dương buôn bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan trong Tây Lâm thành đoạt không ít sinh ý của Đan Phường thuộc Đan Tông.
Trùng hợp.
Lê trưởng lão này đến nội thành thị sát nghe nói về Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.
Phẩm chất hoàn mỹ trong hoàn mỹ?
Chuyện phiếm.
Cái này rõ ràng là lừa gạt!
Làm lục phẩm Luyện Đan Sư chuyên nghiệp, Lê trưởng lão cũng không tin.
Về sau người phụ trách Đan Phường đưa tới một bình siêu cấp Hồi Nguyên Đan, hắn phục dụng một viên mới bị rung động triệt để!
Sau đó, hôm nay tự mình đến đây, tìm kiếm người trẻ tuổi bán đan.
- Lão đầu.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Ngươi đã có sự tình muốn hỏi thì nên khách khí, ỷ vào thân phận của mình bày ra bộ dáng cao cao tại thượng làm gì.
"Hừ."
Một tên võ giả cười lạnh nói:
- Tiểu tử, Lê trưởng lão trong lúc cấp bách, tự mình tìm ngươi, đã cho đủ mặt mũi ngươi.
- Chỉ là một vô danh tiểu bối phách lối như vậy, thật xem mình là đại nhân vật?
"A."
Vân Phi Dương nói:
- Ta là vô danh tiểu bối, các ngươi lợi hại!
"Xoát!"
Vừa dứt lời, hắn ôm lấy Yến Sơn Tuyết thi triển thân pháp, hướng ngoài khách sạn bước đi.
Bởi vì chạy quá nhanh, khi hắn rơi xuống cửa khách sạn, mấy tên Hư Không cảnh võ giả mới lấy lại tinh thần, nhưng trên mặt còn hiện ra vẻ chấn kinh.
Khí tức người tuổi trẻ kia bạo phát khi chạy trốn cũng chỉ có cấp bậc Thối Cốt Kỳ, tại sao thân pháp nhanh như vậy?
- Đừng để hắn chạy, mau đuổi theo!
Lê trưởng lão nói.
"Xoát xoát!"
Mấy tên Hư Không cảnh lao xuống đi.
Nhưng khi bọn hắn ra khách sạn đã mất bóng dáng Vân Phi Dương.
- Người đâu?
- Tên kia chạy nhanh như vậy?
- Chia ra tìm!
Mọi người vội vàng phân tán ra.
Bên ngoài Tây Lâm thành.
Vân Phi Dương ôm Yến Sơn Tuyết cực tốc xuyên qua, cuối cùng rơi vào một tảng đá lớn.
Hắn nhếch miệng cười nói:
- Muốn đuổi theo ta, ngây thơ.
- Ngươi thật được.
Yến Sơn Tuyết tránh thoát khỏi người hắn, đứng vững thân thể, nói:
- Đối mặt Đan Tông trưởng lão cũng kiêu ngạo như vậy.
"Haha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Coi như đối mặt Tiểu Thần Chủ, Vân Phi Dương ta nên cuồng thì sẽ cuồng, nên phách lối thì sẽ phách lối.
Yến Sơn Tuyết lắc đầu.
- Kinh Diệu Ngữ đâu?
Từ khi lần đầu buôn bán đan dược dưới cây đa, nàng đã không còn gặp qua nữ nhân kia nữa, giống như hư không tiêu thất.
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không nói Kinh Diệu Ngữ được thu vào Phi Dương đại lục.
Hắn đổi đề tài.
- Sư muội, chúng ta nhanh lên đường, vạn nhất bị Đan Tông đuổi kịp, coi như phiền phức.
- Đúng đúng.
Yến Sơn Tuyết nói:
- Chúng ta đi mau!
Hai người lần nữa lên đường, nhưng đi cũng không phải quan lộ, mà đi rừng sâu núi thẳm.
Còn về đám kia Đan Tông võ giả giờ phút này vẫn ở trong thành, cắm đầu tìm kiếm lấy Chân Suất.
- Hẳn đã ra khỏi thành.
Lê trưởng lão có chút phẫn nộ nói:
- Truyền bức họa của tiểu tử đến mỗi thành trì có Đan Phường, một khi phát hiện, lập tức thông báo bản Trưởng lão.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất